Ánh mắt Tần Ninh đảo qua, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở giữa.
“Liễu Văn Truyền!”
Lúc này, Tần Ninh khống chế Cửu Anh tới gần mấy người kia.
“Công tử Tần Ninh!”
Lúc này, dưới sự bảo vệ của mấy người, Liễu Văn Truyền vừa đánh vừa lui, trên người sớm đã dính đầy máu tươi.
Thế nhưng đám người kia từng bước ép sát, không chút nhượng bộ.
“Công tử Tần Ninh”.
Nhìn thấy Tần Ninh, Liễu Văn Truyền nhất thời có cảm giác lệ rơi đầy mặt.
“Nhàn Ngư đâu!”
Tần Ninh hạ xuống, trực tiếp hỏi.
“Ta và Lý Nhàn Ngư bị tách ra, hắn ta dẫn người rẽ sang một hướng khác”.
Tần Ninh nhíu mày.
Mà lúc này, mười mấy người kia đều đã dừng tay lại.
Cầm đầu là một gã thanh niên có mái tóc dài được buộc cao, dáng người cao ráo, một tay vắt ra sau lưng, hắn ta lạnh lùng nhìn Liễu Văn Truyền và Tần Ninh vừa mới xuất hiện.
“Hắn ta chính là Quý Trường Phong?”
Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên cầm đầu, nói.
“Không phải…”
Liễu Văn Truyền chua xót nói: “Thánh tử, Lý Tấn Hoa”.
Thánh tử!
Liễu Văn Truyền tiếp tục mở miệng nói: “Ta và Lý Nhàn Ngư bị tên khốn này nhắm vào, Lý Nhàn Ngư quá cường đại, bọn họ biết, có Lý Nhàn Ngư ở đây, bọn họ không có hy vọng tranh đoạt vị trí đứng đầu, cho nên mới liên hợp lại, muốn giết chúng ta”.
“Ta và Lý Nhàn Ngư tách ra chạy!”
Liễu Văn Truyền nhìn về phía Tần Ninh, trầm giọng nói: “Hắn ta…có khả năng là không chịu được…”
Không chịu được!
Tần Ninh liếc nhìn Liễu Văn Truyền.
Lúc này, Liễu Văn Truyền mang vẻ mặt đau khổ nói: “Cũng không phải là ta sợ chết, nhưng bọn họ liên hợp lại với nhau, quả thực là rất mạnh, ta và Lý Nhàn Ngư căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, bị bọn họ tách ra, Lý Tấn Hoa vẫn luôn dẫn người đuổi theo ta, căn bản là ta không thể nào đi tìm Lý Nhàn Ngư được, hơn nữa, cho dù có tìm được, cũng phải chịu chết…”
“Ta biết”.
Tần Ninh nhìn Liễu Văn Truyền, thản nhiên nói: “Ta không trách ngươi”.
“Nói cho ta biết, có những ai”.
Tần Ninh nói thẳng.