“Lý sư huynh bị thương, chúng ta vừa đánh vừa chạy trốn, rồi tách nhau ra, ta…ta…”
Giờ phút này, Tạ Phong Linh thở dốc, sắc mặt trắng bệch, cả người giống như cỏ dại khô héo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Tạ Phong Linh nói tiếp: “Ta biết Lý sư huynh đối xử cực kỳ tốt với ta là vì nhà họ Linh, cũng là vì công tử Tần Ninh, ta chết rồi, hy vọng sau này Tần công tử có thể…che chở cho nhà họ Tạ chúng ta…”
Dứt lời, khí tức của Tạ Phong Linh trở nên tán loạn, khuôn mặt lặng yên…
Tần Ninh chậm rãi thở ra một hơi rồi đứng dậy.
Lúc này, một nỗi tức giận từ trong lòng Tần Ninh bốc lên.
Tốt!
Tốt lắm!
Một tên đồ đệ của mình còn chưa tìm được, bây giờ, lại còn có người nhìn chằm chằm vào một đồ đệ khác của mình, được lắm!
“Đi!”
Âm thanh của Tần Ninh trầm thấp.
“Đi đâu?”
“Đi giết người!”
Lúc này, giọng nói của Tần Ninh mang theo chút lạnh lùng.
Vòng sơ tuyển này, cần phải dựa vào thực lực, cũng cần phải dựa vào khả năng lôi kéo của bản thân.
Giữa các tông môn chém giết lẫn nhau, cũng sẽ kết bè kết phái.
Thế nhưng bây giờ, những người này lại kết bè kết phái, đối phó với đồ đệ của mình!
Cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ?
Vậy thì Tần Ninh hắn sẽ phá tan cái luồng gió này!
Cây do hắn bồi dưỡng ra, ai dám động vào, cũng phải chết!
“Cửu Anh!”
“Ra đây”.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Cửu Anh đều say giấc nồng bên trong cơ thể hắn, quả thật là Tần Ninh rất ít khi gọi nó ra.
“Xuất phát!”
Thân hình to lớn của Cửu Anh vỗ cánh bay lên.
Nơi diễn ra sơ tuyển có phạm vi ngàn dặm, vẫn có chút rộng lớn.
Tần Ninh lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất, đó là đi tìm từng khu vực một.
Đi được trăm dặm, trên mặt đất có một nhóm người đang tiến thẳng đến.
“Tần Ninh!”
Người cầm đầu kia nhận ra Tần Ninh.
“Ngu Linh Cơ!”
Tần Ninh dừng lại.
“Gặp được ngươi, đúng lúc”.