Mà giờ phút này, trong tay Thời Thanh Trúc cầm theo một chiếc hồ lô màu xanh tím, trên chiếc miệng nhỏ nhắn còn đọng lại vài giọt rượu, khuôn mặt có chút ửng hồng.
“Hửm?”
Tần Ninh nhướng mày nhìn về phía Thời Thanh Trúc.
“Hì hì, ta tìm được rượu thuốc, quả thật là hương vị không tệ…”
“Con gái như nàng, uống ít rượu thôi”.
“Không nhiều không nhiều, ta cất hơn một trăm bình rượu kia đi rồi, quay về từ từ uống”.
“…”, lúc này, đám người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Liễu Thông Thiên, Linh Phi Dương và Linh Phỉ Phỉ cũng đã chọn được những thứ mình cần, đều đang đứng đợi Tần Ninh.
Diệp Nam Hiên tất nhiên là chọn một thanh trường đạo, lưỡi đao dài gần một mét, thân đao cao gần hai mét tính cả chuôi đao, nhìn vô cùng uy phong mạnh mẽ.
Còn Lý Huyền Đạo thì chọn cho mình một thanh trường kiếm.
Liễu Thông Thiên cũng chọn một cây kiếm.
Mấy người đều cảm thấy thoả mãn rời đi.
Tần Ninh nhìn về phía Kỳ Hải Minh, nghiêm túc nói: “Thời gian tiếp theo ta sẽ ở trong Nguyên Võ bang, có chuyện gì thì báo với Liễu Thông Thiên”.
Liễu Thông Thiên nghe vậy thì sửng sốt.
Báo với ông ta?
Tần Ninh bổ sung nói: “Lúc trước ngươi quản lý Thông Thiên tông, hẳn là vẫn có chút tài năng, Nguyên Võ bang giao cho ngươi quản lý”.
“Kẻ nào không nghe lời thì trực tiếp nói với ta, ta giết hắn”.
Liễu Thông Thiên nghe xong thì gật gật đầu.
“Còn mấy người các ngươi trở về trước đi, đem chuyện ở đây báo cáo với phụ thân các ngươi, nói bọn họ đừng lo lắng, ta tự có kế hoạch!”
“Vâng!”
Đám người Linh Phỉ Phỉ rời đi.
Tần Ninh đi lại trong Nguyên Võ bang rộng lớn, chọn một đình viện để ở lại.
“Mấy ngày kế tiếp, ta chuẩn bị luyện đan, Thanh Trúc, vấn đề trong Nguyên Võ bang, Liễu Thông Thiên quản lý, còn nàng phụ trách răn đe, vất vả cho nàng”.
“Vâng”.