Thời gian qua đi, sư tôn vẫn không thay đổi.
Có lẽ từ trong thâm tâm, sư tôn không phải người thích tranh đoạt, không màng danh lợi mới là bản tính của sư tôn.
Ôn Hiến Chi, Tuyết Phi Yến, Diệp Bắc Phong và Tiên Hàm đi theo Tần Ninh vào sơn cốc, những người khác thì đứng bên ngoài.
Mà lúc này, đột nhiên có một viên đan dược bay lên từ bụi cỏ rồi rơi xuống.
Rồi sau đó lại có một viên đan dược nữa bay lên, lại rơi xuống, tạo ra tiếng lạch cạch.
Trong bụi cỏ đó có một cái đuôi chó không ngừng lay động.
Tần Ninh tới gần.
Chỉ thấy bãi cỏ đã xuất hiện một cái hố, Phệ Thiên Giảo đang nằm ở đó, bên cạnh nó là một đống bình thủy tinh.
Lúc này, một viên đan dược bay ra khỏi bình thủy tinh rồi bị Phệ Thiên Giảo bắt lấy, nuốt thẳng vào họng.
“Thích không?”
“Thích...”, Phệ Thiên Giảo đáp.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, Phệ Thiên Giảo hơi sững sờ.
“Chủ tử!”
Phệ Thiên Giảo lăn mình một cái, đứng dậy rồi đi đến trước mặt Tần Ninh, thân mật vây quanh Tần Ninh.
“Nơi này giống Ám Thiên cốc quá, Tần gia đúng là biết hưởng thụ”.
Tần Ninh nhìn Phệ Thiên Giảo một cái, cười ha ha.
Đi vào nhà gỗ, thấy mọi thứ vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ, không hề khoa trương mà cực kỳ thoải mái.
“Phong nhi, Yến nhi”.
“Tiên sinh”.
“Tiên sinh”.
Tần Ninh từ từ nói: “Đi làm hết những công việc còn đang tồn đọng đi, có chuyện gì ta sẽ báo cho các ngươi”.
“Vâng!”
Diệp Bắc Phong cùng Tuyết Phi Yến rời khỏi sơn cốc.
“Lương Triều Kiếm”.
“Có thuộc hạ”.
Diệp Bắc Phong nói: “Ra lệnh cho tất cả mọi người không được đến gần Cuồng cốc, ai vi phạm, giết không tha”.
“Vâng”.