Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đến gần Lý Nhàn Ngư.
"Còn tưởng rằng giỏi lắm thế nào cơ, ăn to nói lớn ra vẻ ta đây như vậy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi...", Diệp Nam Hiên bĩu môi nói.
Nguyên Phong nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nam Hiên mang theo mấy phần sát khí.
Mà Nguyên Hoa Diêu kia cũng nhìn Diệp Nam Hiên một cái.
"Cho dù như vậy cũng là con em nhà họ Nguyên ta, không tới lượt các ngươi quơ tay múa chân!"
Nguyên Hoa Diêu nhìn về phía ba người, giọng nói lạnh lùng, cong ngón tay một chút, tiếng xé gió lập tức vang lên.
Ầm... Trong phút chốc, một tiếng nổ truyền ra.
Lý Nhàn Ngư phản ứng cực nhanh, chín câu ngọc ngưng tụ thành một huyết luân, ngăn cản trước người.
Nhưng dường như lại vô cùng yếu ớt ở trong tay thanh niên kia, ngay lập tức đã tan vỡ.
Ba người rơi xuống đất ầm ầm.
Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, ba bóng người trực tiếp bị nghiền ép.
Nguyên Hoa Diêu! Tôn giả Cực Cảnh! Lúc này, tất cả mọi người đều có thể cảm giác đến toàn bộ dãy núi vô danh này tràn đầy áp lực mạnh mẽ của Nguyên Hoa Diêu.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, lực bộc phát kinh khủng lan ra.
Giờ phút này, khí tức của tất cả mọi người đều bị Nguyên Hoa Diêu áp chế xuống.
Trong vết nứt trên mặt đất, ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên lần lượt xuất hiện.
Lúc này, ba người vô cùng chật vật, thở hồng hộc.
"Tôn giả Cực Cảnh!"
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Nguyên Hoa Diêu đang đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống ba người, kinh ngạc nói. Tôn giả Cực Cảnh! Kinh khủng như vậy.
Cấp bậc như vậy, cho dù là ở bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực cũng thuộc về hàng ngũ cao thủ, ở bên trong bảy đại thế lực cấp bậc thiên vương đều là nhân vật không thể lơ là.
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Nguyên Hoa Diêu, thở dài nói: "Ta dừng ở thiên giả Cực Cảnh đỉnh phong đã ba trăm năm, chẳng biết tại sao từ đầu đến cuối không có cách nào bước ra được một bước này!"
Không sai! Tám trăm năm trước, hắn ta vốn là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Theo lý, hắn ta cũng tăng cấp rất nhanh giống như Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, đều thuộc về thiên tài hàng đầu.
Nhưng tám trăm năm qua, hắn ta đã vượt qua cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, vượt qua linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn, vượt qua thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân, nhưng không vượt qua nổi ranh giới giữa thiên giả và tôn giả này! Nếu như không phải dừng chân ở cảnh giới thiên giả, chỉ sợ bây giờ hắn ta đang đi trên con đường theo đuổi đế giả rồi.
"Tên khốn kia!"
Lúc này Diệp Nam Hiên phun ra một búng máu, khổ sở nói: "Tôn giả mạnh mẽ, ba chúng ta có cộng lại cũng không phải là đối thủ".
Lời này không sai.
Nguyên Hoa Diêu nhìn về phía ba người, ngay sau ánh mắt rơi về hướng xa xa.