“Cảnh giới Vạn Nguyên cũng như thế”.
“Mà khi đến cảnh giới Quy Nhất, nghĩa là chín mạch lớn của võ giả rèn luyện, chín mạch lớn tương ứng với Cửu Môn, có cùng một nhịp thở”.
“Cuối cùng cảnh giới Thiên Nhân là võ giả đã hoàn thành khai thác thân thể, ngưng tụ ra linh thức, đến Vương Giả thì chính là biển linh thức”.
“Khi đạt đến cực hạn, biển linh thức sẽ lột xác chào đón hồn phách, đến lúc đó hồn phách của con người thức tỉnh, đó chính là trở thành Thiên Địa Thánh Nhân!”
Âm Dương, Vạn Nguyên, Quy Nhất, Thiên Nhân, Vương Giả.
Năm cảnh giới lớn cùng một nhịp thở.
Nghe Tần Ninh giải thích, mọi người đều đắm chìm trong đó.
“Những thứ này ta cũng chỉ nói đơn giản thôi, trong lòng các ngươi sẽ có khái niệm”.
“Cảnh giới của mỗi người tăng lên đều có sự khác biệt”.
“Đến Vương Giả mới có thể bàn về cái khác được”.
Tần Ninh vừa dứt lời, mấy người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy đều thở dài.
Hai người bọn họ ở cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên.
Thế nhưng muốn bước ra một bước đến cảnh giới Quy Nhất cái thế hào hùng thật sự quá khó khăn.
Càng đừng nói đến việc bây giờ Thiên Nhân và Vương Giả mạnh nhất ở trên đại lục Vạn Thiên chỉ có vài người.
Mười vạn năm qua, có bao nhiêu người đạt được đến cảnh giới Vương Giả chứ?
Có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không nói Vương Giả, có bao nhiêu người đạt tới cảnh giới Thiên Nhân?
Cũng cực kỳ ít!
Vương Giả vô địch giống như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, cực kỳ ít lộ diện.
Mà Thiên Nhân lại là cường giả chí tôn.
Cảnh giới Quy Nhất cái thế hào hùng.
Cảnh giới Vạn Nguyên chúa tể một phương.
Cảnh giới Âm Dương là người thánh dương người thánh âm.
Đây là sự tôn kính của vô số võ giả ở đại lục Vạn Thiên từ khi ngưng tụ đến nay đối với người ở cảnh giới đó.
“Sư tôn, chúng ta đi đâu?”
Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: “Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân này là đỉnh cao của cảnh giới Thiên Nhân, nói không chừng sau khi chết còn để lại truyền thừa gì đó thì sao?”
“Sư tôn, bây giờ người cũng đã là linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ rồi”.
“Con mới chỉ là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, quá chậm”.
Thạch Cảm Đương tủi thân nói: “Nếu gặp phải nguy hiểm, mọi chuyện đều phải để người tự mình ra tay, phiền phức biết bao, người giúp con tăng đến cảnh giới Vạn Nguyên đi, về sau con sẽ giúp người dọn sạch một chút phiền toái nhỏ”.
Nghe thấy vậy, hai vị phó các chủ Doãn Tinh Vũ và Xương Huy đều không nỡ nhìn.
Thạch Cảm Đương này đúng là cái gì cũng dám nói.
Thứ như cảnh giới, nói tăng lên là tăng lên sao?
“Được!”