Duẫn Khả Vi ngập ngừng lên tiếng: "Ngươi biết sư tôn Trần Nhất Mặc của hai người bọn ta".
"Sư gia bọn ta Linh Thiên Thần xuất thân từ nhà họ Linh mà ngươi cũng biết!"
"Rồi rốt cuộc ngươi là ai?"
Tần Ninh nhìn hai người nhìn hai đứa trẻ ngốc nghếch.
"Thật ra... ta chính là Linh Thiên Thần!"
Hắn chậm rãi nói, cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh.
Nghe vậy, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao sững sờ, nhìn nhau rồi lại nhìn Tần Ninh.
Ngay sau đó... "Hahahaha...", Duẫn Khả Vi vỗ bàn, cười thật to.
Cơ Thi Dao cũng lắc đầu cười ngao ngán.
Duẫn Khả Vi buồn cười quá hỏi: "Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ngươi là ai?"
"Thật ra ấy, ta không phải đệ tử của Trần Nhất Mặc, không phải đồ tôn của không phải Cửu Nguyên Đan Đế mà là dược đồng đã cứu Cửu Nguyên Đan Đế khỏi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc khi bị rơi xuống vách núi năm đó, thấy hắn đáng thương nên cho ăn uống, được cứu nên hắn vô cùng cảm kích, nhận ta làm nghĩa phụ!"
Cơ Thi Dao nhìn Duẫn Khả Vi với vẻ không vui.
Sư tôn, sư gia mà nghe thấy câu này thì Duẫn Khả Vi có nước đi đời nhà ma.
Mặt mày Tần Ninh tái mét.
Haha! Có tiền đồ! Thật là có tiền đồ!
"Không tin thì thôi".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Dù sao ta đã giải đáp câu hỏi của các ngươi nên các ngươi đi tìm Trần Nhất Mặc đi, ta cũng đang tìm nó".
Cơ Thi Dao nhìn Tần Ninh, gặng hỏi: "Ngươi làm vậy không phải vì Cửu Nguyên Đan Điển à?"
Hắc liếc mắt nhìn cô ta, không trả lời.
Bầu không khí trong chòi nghỉ mát nơi ba người đang đứng có chút lúng túng.
"Ngươi không muốn nói thì thôi".
Duẫn Khả Vi bảo: "Thật ra bọn ta rất lấy làm lạ vì sư tôn mất tích, dù sao... người có rất nhiều bạn bè, con đường võ đạo rộng thênh thang, chắc hẳn không ai làm gì được người, ít nhất... cả Thượng Nguyên Thiên này không ai có thể chống lại sư tôn, chẳng hiểu sao người đột nhiên biến mất tăm".
"Lần cuối các ngươi gặp hắn là khi nào?"
"Hừm... ngay lúc sư gia mất tích, chắc được gần ba nghìn năm rồi..."
Tần Ninh xoa xoa mi tâm, không nói gì.
Có khi nào cũng liên quan tới Ma tộc như vụ mất tích của Ôn Hiến Chi không?
Đây chỉ là suy đoán trong lòng Tần Ninh.