Mà chủ nhân hiện nay của Thượng Môn Đạo - Đạo Trung Thiên, chính là con ruột của Đạo Vô Hữu, cũng là người mà năm đó Tần Ninh coi là đại ca.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh lại muốn giết bọn họ!
"Tần Ninh, ngươi...", nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Thương Vấn Đạo, Tần Ninh cười nói: "Hai vị sư phụ của ta chết rồi, ngươi có biết không?"
"Ừm...", Tần Ninh cười nhạo nói:
"Rất khéo, ta đã gặp được hai vị sư phụ trở thành quỷ hoàng ở trong A Tị Địa Ngục...", quỷ hoàng!
A Tị Địa Ngục là một nơi mà người sống không thể sinh tồn, ở nơi đó đều là quỷ linh quỷ mị quỷ binh.
Võ giả sau khi chết, hồn phách hoặc là trực tiếp tan biến trong trời đất, hoặc là sẽ vô tình tụ tập, bị cuốn vào bên trong A Tị Địa Ngục, trở thành quỷ quái.
Ở nơi đó tối tăm không có ánh mặt trời!
"Chẳng lẽ là...", Thương Vấn Đạo giật mình.
"Ừm...", Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Không chỉ như vậy, Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn còn có rất nhiều quan hệ với Ma tộc".
"Chuyện này tạm thời không cần nói ra ngoài, ngươi ở trong Thương Thiên Tông cũng coi như không biết là được, ta sẽ thăm hỏi hai vị sư huynh thật tốt".
Nói đến đây, trên mặt Tần Ninh xuất hiện một nụ cười.
Chỉ là nụ cười kia lại rất lạnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ninh dẫn theo Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân rời khỏi Thanh Viêm Tông.
Vốn dĩ cũng không định dẫn ai theo, chỉ là hai huynh muội Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lại không cho Tần Ninh rời đi một mình, cuối cùng vẫn đuổi theo.
Lần này chỉ có năm người.
Tần Ninh cũng thoải mái gọi Cửu Anh ra.
Hung thú Cửu Anh.
Bây giờ lân giáp màu đỏ sẫm bên ngoài Cửu Anh không chỉ hiện ra màu đỏ sậm, mà còn có cả ánh sáng mạ vàng, cánh chim giang ra, bên ngoài lớp thịt còn loáng thoáng có khí kim loại sắc bén.
Đồng thời, chín cái đầu, mỗi một cái nhìn qua đều giống như đầu rồng, tràn đầy khí thế mạnh mẽ uy nghiêm.
So với lúc trước, có thể nói là khác biệt một trời một vực.
Tên này cả ngày bị phong ấn trong cơ thể Tần Ninh, dựa vào khí huyết của hắn, đồng thời lại có Tịnh Ma Châu Đan mà Tần Ninh đoạt được nuôi nấng, thực lực bản thân đã không thua kém cường giả cảnh giới Hồn Phách Biến tam biến rồi.
Ôn Hiến Chi ngồi trên lưng Cửu Anh, cái lưng trước kia vẫn luôn cứng rắn giống như vảy đá, bây giờ lại vô cùng mềm mại.
"Cửu Anh biến hóa thật lớn!"
Ôn Hiến Chi không nhịn được nói: "Sư phụ, khi đó người từ bỏ Phệ Thiên Giảo, lựa chọn Cửu Anh, có phải bởi vì Cửu Anh là hung thú thượng cổ, có thành tựu cao hơn Phệ Thiên Giảo không?"
Phệ Thiên Giảo ở bên cạnh nghe nói như thế thì nhe răng trợn mắt trừng Ôn Hiến Chi.
Tên Ôn Hiến Chi này suốt ngày ghét bỏ nó, không biết là đang tính toán cái gì?
"Hung thú không giống thiên nguyên thú, tiên thú, thần thú, không bị huyết mạch hạn chế, điều này cũng giống Thạch Đầu...", Tần Ninh nhắc đến Thạch Cảm Đương, cười cười nói: "Trên thực tế năm đó, Thanh Vân nhận Thạch Đầu làm đồ đệ, Thạch Đầu có thiên phú bình thường, chỉ là nghị lực lại mạnh kinh người thôi".