Soạt soạt soạt...
Tức thì, mười mấy bóng người ở cổng thành đồng loạt xông ra.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều thò đầu ra nhìn cảnh này.
+
Trong thành Đại Hoang này vẫn chưa xuất hiện người của ba cương quốc lớn, chỉ có cương quốc Nam Yến ở đây, cho nên không ai dám làm trái lời của bọn chúng.
Hình như thiếu niên này không biết sự đáng sợ của cương quốc Nam Yến nên mới vậy hả?
Mười mấy bóng người lao ra liên tục.
Tần Ninh nhíu mày.
“Đã không muốn giết người trước thành Đại Hoang rồi vì sẽ ầm ĩ, nhưng mà...”
Soạt...
Tay Tần Ninh đột nhiên xuất hiện thanh kiếm rỉ, chỉ vào mọi người.
“Kẻ nào chặn ta, giết không tha!”
Lời này nói ra, cửa thành bỗng tràn đầy sát khí.
Soạt soạt...
Mười mấy bóng người lúc này xông lên một loạt.
Tần Ninh tay cầm kiếm, xông vào đám người.
Thanh kiếm sắt rỉ loang lổ kia giống như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Nhưng hết lần này đến lần khác, va chạm với các loại linh khí mà vẫn không hề hư tổn.
Đám người lần lượt ngã xuống.
Mười mấy người canh ở cửa thành chẳng qua cũng mới ở cảnh giới Linh Phách tầng ba, tầng bốn gì đó, đối mặt với Tần Ninh không khác nào như bọn trẻ con.
Thi thể tràn đầy mặt đất, máu tươi loang lổ.
Tần Ninh thu kiếm, nhìn thanh niên kia.
“Muốn học người khác xưng vương xưng bá, trước hết phải tự nhìn xem bản thân có thực lực đó không”.
Hắn bước vào thành, chẳng muốn nhìn nhiều.
Thánh Thiên Viêm đã sớm nhũn cả hai chân ra rồi, sau lưng ướt đầy mồ hôi.
Giết, giết sạch rồi...
Tần Ninh giết hết cái đám người này rồi sao?
Nếu như một trong tứ tài Nam Yến có mặt ở bên trong thành thì sẽ thảm lắm.
Tần Ninh thì chả buồn quan tâm.
Thấy Tần Ninh đi vào thành, Thánh Thiên Viêm cũng vội vàng đi theo, một đường nhìn quanh, cẩn thận vô cùng.