“Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xam…”, Tần Ninh lập tức nói: “Người này lại bắt đầu vu oan giá hoạ cho ta, ta và bạn đồng hành bất chấp nguy hiểm tính mạng phá trận, người nhà họ Cảnh lại phát điên lên như thế”.
Đám người Lục Kha, Lý Tồn Tiên không chịu được nữa, trừng mắt nhìn bọn họ.
Cảnh Địch Phi lựa chọn ngậm miệng.
Nếu nói thêm cái gì nữa, gã ta sợ những người này lại bị Tần Ninh giật dây, đánh nhau với gã ta.
Bên cạnh gã ta chỉ có hai mươi người, căn bản là không đủ nhìn.
“Tần Ninh, xem như ngươi lợi hại!”
Cảnh Địch Phi hừ một tiếng rồi lui về một bên, dường như là đang liên hệ với bạn đồng hành.
Đám người Lý Tồn Tiên, Lục Kha đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Cảm ơn các vị ra tay bảo vệ chính nghĩa”.
Tần Ninh chắp tay nói.
“Khách khí, chúng ta đều đến đây rèn luyện, người nhà họ Cảnh làm chuyện quá đáng, nếu người nhà họ Cảnh đến đây đông đảo, chúng ta cũng không dám ra mặt cho ngươi”.
Lục Kha thành thật nói: “Thế nhưng bây giờ nhà họ Cảnh đang giao chiến với nhà họ Thu ở bên kia, vậy mà vẫn còn kiêu ngạo được như thế, thật sự là khiến cho người ta phẫn nộ!”
“Đúng vậy đúng vậy…”, lúc này, mấy người đều lẳng lặng chờ đợi.
Không lâu sau, một nhóm người ngựa đột nhiên tiến đến.
Đám người nhà họ Cảnh, Cảnh Hạo Trung, Cảnh Vân Sênh và Cảnh Dung.
Cùng với Tề Húc nhà họ Tề.
Hồng Hãn của Thiên Hồng Bang.
Người ngựa của ba phương thế lực ước chừng có hai, ba trăm người tập trung ở đây, khí thế cường đại.
Mà giờ phút này, số lượng võ giả tán tu cũng có hơn bốn, năm trăm người.
Hiện trường nhất thời trở nên náo nhiệt.
Lão đạo sĩ ở trên không trung ra sức phá trận.
Mọi người phía dưới tự nhiên chia thành hai phe.
Một phe là võ giả tán tu.
Một phe là ba phương thế lực nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang.
“Tên khốn kiếp này thật biết ăn nói!”