Giờ khắc này, rất nhiều võ giả trên cổng thành, sắc mặt thay đổi.
"Mấy vị ngươi nói cũng đã chết, khôn ngoan thì mở cổng thành ra, cung nghênh chủ mới, nếu không biết điều, có chết... cũng là quỷ chết oan!"
Liễu Văn Truyền cất giọng giễu cợt: "Bó tay chịu trói hay là cố chết kháng cự?"
"Càn rỡ!"
Vào lúc này, trên tường thành bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Tam thiếu gia nhà họ Lăng đến.
Theo Tam thiếu gia đến, còn có mười mấy vị cường giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn của nhà họ Lăng.
"Nơi này là thành Thương Ngọc, há là nơi các ngươi có thể giương oai?"
Giờ khắc này, Liễu Văn Truyền cũng lười nói nhảm.
Là thời khắc hắn ta thể hiện.
Dĩ nhiên là phải thể hiện bản thân trước mặt Tần Ninh.
Liễu Văn Truyền không nói nhiều lời, bóng người trong nháy mắt lao ra, trong lúc nhất thời, đi tới trước Tam công tử nhà họ Lăng kia, vung tay ra.
Đơn giản ung dung như là chim ưng bắt gà con, bắt Lăng Tam thiếu gia lại.
Một cước đá ra.
Lăng Tam thiếu gia quỳ sụp xuống đất.
Sắc mặt mười mấy vị cao thủ Tiểu Đế Tôn đều đồng loạt thay đổi.
"Nói năng cho đàng hoàng".
Liễu Văn Truyền hừ nói.
Lúc này, Lăng Vân Nhiên bị doạ sợ vỡ mật.
Ở bên người mười mấy vị Tiểu Đế Tôn, bắt được mình dễ như trở bàn tay, cảnh giới người này tuyệt đối rất cao.
"Rốt cuộc các ngươi... các ngươi là người nào?"
Lăng Vân Nhiên ngơ ngác nói.
"Thành Thương Ngọc cùng với thành trì bốn phía, xung quanh ngàn dặm, bao bọc một tỉ con dân, tất cả đều thuộc về nhà họ Linh!"
Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi đồng ý, ta cho nhà họ Lăng ngươi một con đường sống, nếu như ngươi không đồng ý, giết không tha".
Hắn cũng lười nói nhảm.
Giờ phút này ánh mắt Lăng Vân Nhiên đờ đẫn.
"Thời gian ba hơi thở, trả lời".
Liễu Văn Truyền mắng.
Hơi thở mạnh mẽ phóng ra.
Tiểu Đế Tôn thất phẩm.
Lúc này, trên tường thành, mười mấy vị võ giả Tiểu Đế Tôn nhất phẩm đi theo, sắc mặt rối rít thay đổi.
Vị cường giả Tiểu Đế Tôn thất phẩm này, hoàn toàn có thể tàn sát bọn họ.