Tấn Triết nghe được những này, sắc mặt lại trở nên âm trầm đáng sợ.
"Lão dâm xà nhà ngươi, nếu không phải tại ngươi thì ông đây sẽ như vậy chắc?"
"Con mẹ nó chứ, khó khăn lắm mới mượn được một cái cớ mà ngươi cứ một hai phải vạch trần, không chịu phối hợp nói dối với ta một chút à?”
Huyền Minh Vương Xà giờ phút này chỉ lè lưỡi rắn, lười biếng nói: "Việc này sao trách ta được, ngươi đêm qua vậy là đã đủ rồi, nhưng sáng nay là tự ngươi nói đồ đệ ngươi đánh không lại, ngươi phải tới cứu..."
"Mau mau cút đi, ngươi câm đi cho ta được không?"
"Ái chà, còn nổi giận với ta á? Ngày nào ông đây cũng phải chịu đựng ngươi đấy, cái đồ khốn kiếp!”
"Ta là đồ khốn kiếp? Ngươi tưởng ông cần ngươi lắm chắc? Nếu không phải do lão tổ cho ngươi ở bên cạnh ta thì ta còn lâu mới thèm liếc mắt với ngươi cái nào nhé!”
Một người một thú giờ phút này cãi nhau ỏm tỏi cả lên.
Tề Tu giờ khắc này thì không dám thở mạnh.
Con rắn này… cực kỳ lợi hại, thực lực chắc chắn là mạnh hơn hắn ta! Mà chưa nói đến con rắn này, chỉ riêng thanh niên nhìn có vẻ ốm yếu kia thôi đã có thực lực bất phàm rồi.
Giờ khắc này, hai người không ngừng tranh cãi, căn bản không coi hắn ta ra gì.
Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ im lặng không nói.
Đây quả thật là đồ tử đồ tôn của hắn sao?
Không có ai bình thường sao?
Nhan Như Họa xét về nhan sắc thì không có vẻ tinh thuần hoàn mỹ như Vân Sương Nhi, nhưng cũng tuyệt đối là mỹ nữ số một! Thế mà cả ngày chỉ mặc váy sam vải thô, tóc dài lộn xộn, ngày nào cũng cầm hồ lô rượu mà uống.
Tấn Triết này thì cũng đẹp trai đấy, nhưng mà… háo sắc bằng chết!
Một kẻ thích rượu!
Một kẻ háo sắc!
Người tiếp theo thì sao?
Thích đánh cược? Hay là suốt ngày câm như hến không nói câu nào?
Tần Ninh thật sự có hơi đau đầu.
Nhan Như Họa nhìn về giữa không trung, sắc mặt lạnh lẽo.
Tiểu Bạch cũng thu nhỏ thân thể, trốn ở trong lòng Nhan Như Họa, meo một tiếng, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên méo mó…
"Đủ rồi!"
Rít lên một tiếng.
Nhan Như Họa nhìn ra chỗ một đôi người - rắn kia, phẫn nộ nói: "Nếu còn lắm lời nữa thì con sẽ đi mách đời thứ sáu đấy!"
Tấn Triết lập tức cười nịnh: "Tiểu Họa Họa à, con cũng biết sư tôn... cũng không dễ dàng gì, suốt ngày bị con rắn này liên lụy..."
"Biết rồi".
Nhan Như Họa không kiên nhẫn phất tay, một tay khác lại gỡ hồ lô bên hông xuống, buồn bực nốc một ngụm rượu lớn.
Giờ khắc này, cảnh tượng có vẻ hơi quỷ dị.
Tiểu vương gia Tề Bác cũng ngốc tại chỗ.
Thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mắt này tạo cho hắn ta uy hiếp... rất lớn…
"Các vị..."
"Ngươi câm miệng".
Tấn Triết nói thẳng: "Đồ đệ của ta mà ngươi cũng dám đánh à? Ngươi có biết trong tông môn chúng ta, kể từ đời thứ nhất đến đời của nàng thì không một ai dám bắt nạt nàng không hả? Nàng chính là cục cưng quý giá trong tay chúng ta đấy!"
Nghe đến lời này, Nhan Như Họa rất là tán đồng, gật đầu rồi nhấp một miếng rượu.
"Thằng nhóc nhà ngươi là cái đếch gì mà dám láo toét như vây?"
Giờ phút này, Tấn Triết mang theo vài phần hiên ngang lẫm liệt.
Tần Ninh nhìn Tấn Triết, im lặng không nói.
Diễn giỏi lắm cơ!