“Đương nhiên phần lớn chúng đều có thuộc tính hỏa”.
“Thiên Hỏa Tông chúng ta có lịch sử gần mười vạn năm, vẫn luôn ở nơi đây, nhưng ban đầu, chỉ có hơn trăm đệ tử, còn bây giờ đệ tử trưởng lão đã có khoảng vạn người”.
Ngụy Hằng cười to nói: “Và tất nhiên là không thể so với Khương tộc, Chu tộc và Trùng Hư Tiên Tông rồi”.
Lúc này, mọi người đã đáp xuống đất.
Ngọn núi cao lớn hùng vĩ, ở bên trái có một tấm bia đá, trên đó có ba chữ to đỏ rực như lửa.
Thiên Hỏa Tông! Ngụy Hằng dẫn Tần Ninh tiến vào trong Thiên Hỏa Tông, không một ai dám cản đường.
Vừa đến tông môn, mặt đất được lát bằng ngọc thạch, nhưng vẫn có thể thấy được sự ảnh hưởng của núi non mà những ngọc thạch ấy đều chứa văn ấn đỏ như lửa.
Hơn nữa, trong Thiên Hỏa Tông rộng lớn cũng có rất nhiều tiên thú sinh sống, nhưng phần lớn trong số chúng đều là tiên thú thuộc tính hỏa.
Như những con ngựa tiên cả người rực cháy đang phi nước đại tựa như một đám mây đỏ rực.
Linh hạc mào đỏ lại rất khí khái, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Phần lớn đệ tử, nghi trượng, trưởng lão lui tới đều mặc quần áo màu đỏ.
Đây cũng chính là dấu hiệu của Thiên Hỏa Tông.
Ngụy Hằng dẫn theo Tần Ninh và Khương Thái Vi đi thẳng đến phía sau Thiên Hỏa Tông.
Ở nơi này, đệ tử qua lại ít hơn nhiều, thỉnh thoảng có vài vị trưởng lão cưỡi tiên hạc đi đến thấy Ngụy Hằng bèn nhiệt tình chào hỏi.
Đi mãi rồi tới một sơn cốc.
Bốn phía quanh sơn cốc có hơn mười ngọn núi cao, có một vài đệ tử trông coi ở đó.
Ngụy Hằng cười sảng khoái nói: “Đó là chỗ ở của lão phu, Tần công tử và phu nhân cứ tạm thời ở lại chỗ lão phu”.
“Lão phu đến gặp tông chủ trước, nếu tông chủ biết có khách quý ghé thăm chắc chắn sẽ rất vui cho xem!”
Tần Ninh gật đầu.
Ngay sau đó, có người dẫn hai người họ tiến vào trong sơn cốc.
Phong cảnh trong cốc rất hợp lòng người, hoa thơm chim hót, ở giữa còn có một lầu các rất oai phong.
Sau khi hai người vào lầu các, lập tức có vài vị đệ tử nữ trẻ trung dâng nước non tiên quả lên.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, trong lầu các chỉ còn lại hai người Tần Ninh và Khương Thái Vi.
Khương Thái Vi nằm trên chiếc ghế dài nhỏ bằng hồng ngọc, duỗi thẳng người, nói: “Trước kia ta cũng đã tới Thiên Hỏa Tông, khi ấy nó không khí phách như vậy”.
Tần Ninh đứng bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà.
Từ nơi này có thể nhìn thấy sau lưng Thiên Hỏa Tông, nó rất rộng lớn, mênh mông vô bờ bến, và đều ngập trong ánh sáng đỏ rực như lửa.