Trần Nhất Mặc đẩy Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo tỏ ra cạn lời: "Mắc mớ gì đến ta?"
Giữa lúc đó, Tần Ninh nhìn về phía Tân Vân, lại lên tiếng: "Ta sẽ dừng tay, nhưng không phải dừng tay dễ dàng như thế này".
Câu này làm Tân Vân nhìn hắn chằm chằm.
"Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu phải tìm hai thứ cho ta, một là Thiên Khuyết Mộc trăm vạn năm, hai là hạt sen Thiên Sơn!"
Tần Ninh thẳng thắn nói: "Tìm cho ta thì hôm nay ta sẽ tha cho Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên, không chịu tìm thì ta giết hai kẻ đó, nếu tới đó vẫn phải dừng tay thì xem như là ta nể tình đại sư Tân Vân nhà ngươi!"
Hắn vừa nói câu ấy thì Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên lập tức biến sắc.
"Được thôi!"
Đại sư Tân Vân chầm chậm đáp lời: "Ta thay mặt nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đồng ý".
Tần Ninh đưa ra yêu cầu ngay: "Phải tìm ra cho ta trong vòng một năm!"
Tân Vân gật đầu.
Tần Ninh nhìn về phía nhóm người Tân Vân, tiếp tục nói: "Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên cũng hay thật, mới nãy còn đòi giết cả dòng dõi Cửu Nguyên Đan Đế ta để giành lấy đan điển mà giờ lại co ro sợ sệt thế này, hài hước quá đi mất".
"Mời được các ngươi tới đây lại không dám dũng cảm đối đầu".
Nói xong Tần Ninh cũng không quan tâm tới mấy người đó nữa, bước ra ngoài thân xác khổng lồ của Ám Thiên Nhân.
Cơ thể Ám Thiên Nhân tức thì trở nên ảm đạm, toàn bộ sáu quyển đan điển trở lại vào trong cơ thể Tần Ninh, biến mất.
Hắn vẫy tay, thân xác Ám Thiên Nhân cũng mất tăm theo.
"Cút!"
"Còn để ta thấy người của nhà họ Chu và nhà họ Nguyên bén mảng vào Cửu Nguyên Vực thì giết không tha".
Tân Vân chẳng thèm đoái hoài gì đến lời hăm dọa ấy, chỉ xoay người rời đi.
Lúc này Thiên Thi lão nhân, Thiết Vương và tiểu tiên nữ Bách Hoa cũng lần lượt rút lui.
Thật ra họ cũng chẳng biết nhà họ Chu và nhà họ Nguyên nghĩ gì trong đầu.
Kẻ gây hấn là nhà họ Nguyên và nhà họ Chu.
Tần Ninh nổi cơn thịnh nộ thì không chịu ra mặt mà lại bảo bọn họ tới giảng hòa.