Đạo sĩ áo đỏ kỳ quái nói.
"Nếu dễ chết như vậy thì sẽ không phải đồ đệ ta".
Đạo sĩ áo đỏ vô cùng ngạc nhiên.
"Về Phong Thiên Tông trước đi!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ rất kỳ quái.
"Nên đi xem một chút".
Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, cười nói: "Chiêm Viễn, tỷ tỷ ngươi đã phi thăng rồi, ngươi còn ẩn núp làm cái gì?"
Hắn vừa dứt lời, đạo sĩ áo đỏ ngẩn ngơ nhìn Tần Ninh, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Ngươi...", đạo sĩ áo đỏ ngạc nhiên nói: "Làm sao ngươi biết... Ta... Ta đã...", Tần Ninh được Khúc Phỉ Yên nâng đỡ, vừa đi vừa nói chuyện: "Năm xưa ngươi chết trong ngôi miếu đổ nát kia, không ngoài dự đoán thì là Ma tộc cứu ngươi".
"Chắc hẳn ngươi cũng giống Huyền Diệp đúng không?
Bị người của Ma tộc nắm trong tay, nhưng mà cuối cùng cường giả Ma tộc nuốt mất hồn phách của ngươi đã bị ngươi cắn nuốt ngược lại rồi đúng không?"
"Ta nghe Tuyết Nhi nói, năm đó sau khi ta tọa hóa, đệ đệ nàng Chiêm Viễn đã trở lại, lúc đó Tuyết Nhi rất vui vẻ, còn giữ ngươi ở Phong Thiên Tông, dạy dỗ ngươi trận pháp".
"Chẳng qua là sau đó có vẻ ngươi rất để ý đến thân xác của ta, Tuyết Nhi dần dần cảm thấy không đúng, cho nên mới mai phục, dụ ngươi cắn câu, ngươi bại lộ, Tuyết Nhi không đành lòng giết ngươi nên mới để ngươi còn sống".
Chuyện này là Chiêm Ngưng Tuyết kể cho Tần Ninh.
"Mà lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ở Thượng Nguyên Thiên, trận văn ngươi thi triển ra có hiệu quả y như Tuyết Nhi, ta đã nghi ngờ ngươi có liên quan đến Phong Thiên Tông rồi".
"Càng về sau, mỗi lần thấy ngươi, ngươi đều rất không bình thường".
"Cho đến một lần tình cờ có cơ hội, ta cảm nhận được khí tức của Chiêm Viễn từ trên người ngươi, nhưng lại có gì đó không giống".
"Huyền Diệp bị Ma tộc ăn mòn hồn phách, cũng là sau khi cảnh giới của ta cao hơn hắn ta mới phát hiện ra, lần này có thể giúp Huyền Diệp tróc ra đúng là may mắn".
"Mà trên người ngươi có khí tức của Ma tộc, nhưng lại cũng không có, ta vẫn luôn rất tò mò".
"Lần này trước khi đến đây, Tuyết Nhi đã nói chuyện về ngươi với ta, hơn nữa hy vọng ta có thể tha cho ngươi khỏi chết".
Nghe nói như vậy, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ vô cùng ảm đạm.
"Ta... Đúng là Chiêm Viễn".
Nghe thấy vậy, Thạch Cảm Đương vô cùng ngạc nhiên, bàn tay đang nghịch vảy rồng không chú ý một cái, trực tiếp rút ra một miếng, đau đến mức gào khóc kêu loạn.
Khúc Phỉ Yên cũng vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này đúng là khiến người ta không có một chút chuẩn bị nào.
Hoàn toàn không lường trước được.
Chiêm Viễn khổ sở nói: "Năm xưa chết ở bên trong ngôi miếu đổ nát, không biết vì sao ta vẫn còn sống, luôn cảm thấy trong đầu có một ta khác đang tranh đấu với ta thật...", "Cho tới sau này, ta thật ngủ li bì, ta khác đã chiến thắng".
"Nhưng sau đó ta mới biết, là thập nhị hoàng tử Ô Thanh Ô Linh tộc bỏ mình, dung nhập vào trong cơ thể ta".
"Ta nhìn Ô Thanh tiến vào Phong Thiên Tông, nhận nhau với tỷ tỷ, sớm chiều ở chung với tỷ tỷ, còn không ngừng thăm dò tin tức thân xác đời thứ bảy của ngươi".
"Cho tới sau này, tỷ tỷ đã biết ta cũng không phải là ta, vào giây phút cuối cùng muốn giết ta vẫn không xuống tay được, chỉ làm ta bị thương nặng, rời khỏi Bắc Tuyết Thiên, du đãng ở bên trong chín đại thiên, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Ta vốn cho rằng mình sẽ chết, kết quả đi nhầm vào trong một vùng đất cổ, được lực sinh mệnh mạnh mẽ bồi bổ, không chỉ đoạt lại thân thể mình, tiêu diệt hồn phách của Ô Thanh, thực lực còn tăng lên rất nhiều...", Tần Ninh liền hỏi: "Vì sao không trở về tìm tỷ tỷ ngươi?"
"Nàng... vẫn luôn rất nhớ ngươi...", Chiêm Ngưng Tuyết và Chiêm Viễn.
Giống như hắn và Hứa Huyền Diệp vậy.
Sau khi biết Hứa Huyền Diệp bị Ma tộc khống chế, Tần Ninh vẫn giả vờ như không biết, thậm chí trong lòng không ngừng tự trách.