Không biết là bọn họ đã đi đâu rồi.
Đi du hí nhân gian vô cùng thoải mái.
Đã lâu lắm rồi ông không gặp bọn họ.
Mục Vân chính là Vô Thượng Thần Đế, cũng không biết cặp đôi này đi làm chi! Đi tạo em bé à?
Không phải chứ! Cháu trai và cháu gái đều đã lớn như vậy rồi, việc này không hợp lý cho lắm?
Mục Vân không biết, ông cũng không rảnh để suy nghĩ.
Ông có thể chống đỡ vùng trời là đã vắt cạn sức lực rồi.
Mà mảnh trời ở bên kia, chỉ đành giao cho con trai ông vậy.
Nếu thằng nhóc kia không làm được, nếu hắn chết đi thì ông cũng không còn cách nào nữa cả.
Làm một người cha, có thể trải đường cho con nhưng không thể trải tới đích được, đúng không?
Rõ ràng ông đây đang đứng trên đỉnh thế giới mà! Con mẹ nó! Thích loạn thì loạn đi! Mục Vân nắm chặt tay, một thanh đao xuất hiện.
“Đại nhân!”
Một tên thuộc hạ vội nói: “Đại nhân, chẳng phải là người sử dụng kiếm sao?”
“Gần đây, ta bị ngứa tay, nên hay dùng đao, chém chết mẹ chúng nó!”
Chém hết cả đám?
Nhưng mà chém ai?
Bọn họ hoang mang.
Nhưng đúng vào lúc này, ở giữa thời không vô tận, quanh thiên địa, xuất hiện một đám người.
Ngay lập tức, thuộc hạ của Mục Vân giơ binh khí lên.
“Đứng yên hết cho ta!”
Mục Vân cầm thanh đao, ông hét to: “Để ta!”
Vừa nói xong, ông liều mạng xông lên… Thương Mang Vân Giới.
Tiên giới.
Tử Vân Tiên châu, Bất Vãng Sâm, trong ngôi mộ, trong ngôi nhà tranh.
Tần Ninh tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm cả người, vẻ mặt hắn tiều tụy.
Hắn từ từ buông người trong lòng ra, để Khương Thái Vi nằm lại trên giường.
Khương Thái Bạch đứng bên cạnh không dám thở mạnh.
Xong rồi sao?
Như nào rồi?
Trông Tần Ninh có vẻ tiều tụy, tuy rằng bên ngoài… ngoại trừ tóc bạc thêm một ít ra thì vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng mà khí thế của hắn suy sút hơn trước nhiều.
Hắn buông Khương Thái Vi ra.