“Ngươi ngươi... Ngươi...”, người đàn ông bên phải ôm hai má của mình, máu tươi chảy ra ròng ròng, hoảng sợ nói: “Ngươi đây là...”, “Là cái gì?”
Tần Ninh liền nói ngay.
Người bên trái vội vàng nói: “Là linh đồng cổ quái giống tộc chúng ta!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh tiến lên từng bước, vừa định đá ra một cước, nhưng nghĩ lại mình mới là cảnh giới Huyền Tiên, nếu đá Cửu Thiên Huyền Tiên đỉnh phong có lẽ chính mình sẽ bị bật về sau ngã dập mông, đành phải ngừng lại.
Dương Thanh Vân lập tức hiểu ý, trực tiếp tiến lên đá người bên trái ngã xuống đất, sau đó dẫm lên người này, quát hỏi: “Nói, nếu không ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong”.
Lý Nhàn Ngư vừa nghe thấy lời này liền mở miệng nói: “Sư huynh, chuyện này ta rành lắm”.
Hơn mười vị cường giả Linh Đồng tộc đều ngẩn ngơ.
Giờ phút này người đàn ông bên phải trầm thấp nói: “Cũng không có gì không thể nói được”.
“Lăng Cừu!”
Người đàn ông bên trái quát lên bằng tiếng người: “Không thể nói”.
Dương Thanh Vân trực tiếp đá gãy xương ngực của hắn ta, người đàn ông bên trái đau đớn kêu rên.
Lăng Cừu liền nói ngay: “Đây vốn cũng không phải là bí mật gì”.
“Tần Ninh, không phải ngươi đã từng tiếp xúc với rất nhiều chủng tộc đến từ ngoài thế giới như chúng ta sao?”
“Đúng thế!”
“Vậy ngươi phải biết các tộc ngoài thế giới như chúng ta cũng được phân chia cao thấp”.
Tần Ninh gật đầu.
“Linh Đồng tộc chúng ta thờ phụng Thiên Mục Thần tộc ngoài thế giới, Thiên Mục Thần tộc... chiếm cứ hàng vạn hàng nghìn tinh vực, vô cùng cường đại”.
“Trên thực tế, hàng tỉ năm trước Linh Đồng tộc ta chính là Thiên Mục Thần tộc, nhưng mà Thiên Mục Thần tộc rất mạnh, đã sinh ra vô số chủng tộc, có mạnh có yếu, Linh Đồng tộc ta chính là tộc xuất hiện đầu tiên, nhưng bây giờ đã xuống dốc, bởi vậy mới lựa chọn mạo hiểm đi vào thế giới Thương Mang này để làm việc, lập công cho người bên trên, để cầu mong cho Linh Đồng tộc lớn mạnh...”, “Thiên Mục Thần tộc...”, mọi người nghe nói như thế thì đều lẩm bẩm nhắc lại cái tên này.
Tần Ninh nói: “Thiên Mục Thần tộc có liên quan gì đến vãng sinh đồng của đệ tử ta?”
Lăng Cừu tiếp tục nói: “Thiên Mục Thần tộc là tồn tại cao quý nhất trong hàng vạn hàng nghìn tinh vực, chỗ cường đại của bọn họ chính là uy lực của mắt thần”.
“Người có được mắt thần cường đại, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tiêu diệt mấy trăm tinh vực, mà Thiên Mục Thần tộc cùng sở hữu mười loại mắt thần!”
Mười loại mắt thần?
“Mắt của đồ đệ ta cũng là một loại trong số đó?”
Vừa nghe thấy lời này, Lăng Cừu lại nhìn Lý Nhàn Ngư, nói: “Có lẽ... có thể... Là Luân Hồi Thần Đồng...”, Luân Hồi Thần Đồng?
Nghe thấy vậy, Tần Ninh rơi vào trầm tư.
Không lâu sau, Tần Ninh hỏi: “Luân Hồi Thần Đồng có gì ảo diệu?”
“Đây đâu phải là điều mà chúng ta có thể biết được...”, Lăng Cừu chua xót nói: “Thiên Mục Thần tộc là thần linh sau lưng các nhân vật lớn đứng trên chúng ta, ngay cả các nhân vật lớn đứng trên chúng ta cũng không được tiếp xúc...”, Lý Nhàn Ngư ở một bên nghe nói như thế thì lảo đảo lùi về sau vài bước, vẻ mặt rung động, cúi đầu nhìn thấy hai tay mình, lại nhìn cơ thể của mình, ngây dại ra nói: “Ta... Ta ta... Ta là dị tộc...”, nghe hắn ta nói vậy, sắc mặt Dương Thanh Vân và Vân Sương Nhi vô cùng cổ quái.
Tần Ninh cũng đi đến trước mặt Lý Nhàn Ngư, đánh một cái vào sau gáy đồ đệ bảo bối của mình, cười mắng: “Ngươi bị ngốc sao!”
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh bằng vẻ mặt cổ quái, hỏi: “Sư phụ, người sẽ không... sẽ không trục xuất con khỏi sư môn chứ?”
“...”, Tần Ninh thở ra một hơi, kiên nhẫn nói: “Đầu tiên, ngươi sinh ra ở thế giới Thương Mang, là Nhân tộc không sai”.
“Tiếp theo, vãng sinh đồng cũng từng xuất hiện ở thế giới Thương Mang, nếu không sao vi sư lại biết?”
“Còn nữa, có lẽ vãng sinh đồng có một vài liên quan đến Luân Hồi Thần Đồng, võ đạo trên thế giới này là trăm sông đổ về một biển, ở bất cứ thời điểm nào thì điều này đều đúng, sinh linh các tộc cũng có những năng lực độc đáo, nhưng không phải chỉ là của riêng chủng tộc nào”.