Trong nháy mắt, hai cô gái thi triển ra Đế thể cùng Hỗn Độn Thể.
Tay cầm trường kiếm, lúc này hai cô gái giống như song liên Tịnh Đế, một trong trẻo lạnh lùng, một tinh khiết hoàn mỹ tấn công Thạch Cảm Đương.
“Con mẹ nó chứ!”
Thạch Cảm Đương lúc này cũng là nhịn không được mà chửi một câu.
“Vừa đi lên liền mở uy năng của Đế thể cùng Hỗn Độn Thể, các cô làm sao tôi luyện được thực lực của chính mình chứ ?”
“Nếu là so đấu thật thì đương nhiên phải xuất ra bản lĩnh thật sự chứ”.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng mặc kệ, trực tiếp tấn công
Oanh...
Tiếng nổ tung ầm ầm vang lên.
Ba bóng người ở trong sơn cốc ra sức giao chiến.
Nếu không phải có trận pháp giữ gìn, sơn cốc này đã sớm sụp đổ mất dạng!
Ngày qua ngày, một tháng thời gian từ từ trôi qua.
Một tháng này, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi chưa từng buông lỏng.
Trong lúc ấy, Tần Ninh càng chuyên tâm ở giảng đường, chỉ điểm cho các võ giả đến Thông Thiên cảnh, Hóa Thần cảnh, cảnh giới Tam Vị của Thanh Vân tông.
Đại chiến xảy ra, Thanh Vân tông là tâm huyết bao nhiêu năm nay của Tần Ninh, hắn cũng không muốn bọn họ bỏ mạng!
Oanh...
Bên trong sơn cốc có một tiếng nổ vang lên.
“Ha ha...”
Thạch Cảm Đương lúc này toàn thân tro bụi, thoạt nhìn chật vật không ngớt, nhưng lại là cười ha ha..
“Huyền cảnh Tạo Hóa tam đoạn!”
Thạch Cảm Đương hưng phấn không thôi, cười nói: “Cảm ơn hai vị sư nương tương lai, đệ tử đến huyền cảnh Tạo Hóa tam đoạn”.
Bên kia, Vân Sương Nhi cùng Diệp Viên Viên thở hồng hộc, làn tóc thanh tú cũng có chút mất tán loạn.
Thạch Cảm Đương tiến bộ quá nhanh chóng.
Hơn nữa một tháng qua, dường như lần nào cũng là chém giết khi giao đấu với các cô.
Các cô cũng có thể cảm giác được rõ ràng, Thạch Cảm Đương có thăng cấp.
Hiện tại cuối cùng cũng đến huyền cảnh Tạo Hóa tam đoạn.
“Lấy khí ngưng hình, lấy hình hóa cốt!”
Thạch Cảm Đương cười nói: “Ông đây rốt cục lại tiến thêm một bước, đến huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn cũng không còn xa nữa, đến lúc đó là có thể đến linh cảnh Niết Bàn, cảnh giới Sinh Tử, Cốc Tân Nguyệt đều phải sợ ta, ha ha...”
Phanh...
Thạch Cảm Đương vừa nói xong thì có một dấu bàn tay từ trên trời giáng xuống, đánh cho hắn ta lún hẳn xuống lòng đất.