Hơn hai trăm người gần như đều bị giết chết.
Dĩ nhiên cũng có mấy con cá lọt lưới.
Khi thấy trên bờ biển có từng thi thể nằm ngổn ngang, lúc này các tộc nhân của ba tộc mới tỉnh táo lại.
Kích động giết người đúng là có thể xả giận.
Nhưng... Tiếp theo phải làm thế nào?
Bộ tộc Vân thị điên cuồng trả thù, ba tộc có thể chịu đựng được không?
Trên bờ cát, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng lo lắng.
Lúc này Tần Ninh đi ra, mở miệng nói: "Treo hết thi thể lên cho bộ tộc Vân thị nhìn, cứ treo ở trên bờ biển này”.
"Vào lúc bị người ta chèn ép đến cùng, im hơi lặng tiếng không có tác dụng thì phải làm thế nào?"
"Đánh lại!"
Không thể không nói, lời của Tần Ninh rất đã nghiền.
Nhưng... Không một ai phản ứng.
Bị chèn ép thì phải làm thế nào?
Dĩ nhiên chắc hẳn là phải đánh lại! Nhưng mà... không đánh lại được! Bộ tộc Vân thị đến, vậy thì sẽ là tai họa ngập đầu của đảo Tam Nguyên.
Tần Ninh thấy mọi người lo lắng thì tùy tiện nói: "Mọi người muốn làm gì thì làm cái đó đi, muốn ăn gì thì ăn đi, muốn uống gì thì uống, mấy ngày nay không rời khỏi đảo một bước là được rồi”.
Hắn vừa dứt lời, từng ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Ninh.
Không thể nào, không thể nào?
Thần tử bảo bọn họ giết đám người Vân Cửu, Vân Tương, sau đó... lại bảo bọn họ lau cổ chờ chết?
Tần Ninh không nói gì khác, xoay người rời đi.
Ba vị đại tế tư Ô Đông, Lang Việt, Bàng Bột cũng vội vàng đi theo.
Có phải Tần Ninh có biện pháp gì rồi không?
Rốt cuộc là biện pháp gì?
Nói ra để trong lòng bọn họ được yên tâm chứ.
Ba vị đại tế tư rời đi theo Tần Ninh.
Ba vị tộc trưởng Ô Hạc Vũ, Bàng Đông Lai, Lang Thiên Địch thì dẫn người đi thu dọn tàn cuộc.
Lần này, hai người Vân Cửu và Vân Tương điều khiển ba chiếc thuyền to tới, trên thuyền cũng có không ít thứ tốt.
"Lần này... phiền toái thật rồi!"
Ô Hạc Vũ thở dài nói.
Bàng Đông Lai lại buồn bực nói: "Phiền toái?
Lúc nào mà không phiền toái!"
"Bây giờ chỉ là trở mặt mà thôi”.
"Dù sao nhìn bộ tộc Vân thị chèn ép chúng ta như vậy, trở mặt cũng là chuyện sớm hay muộn, Bàng Cầu chết, ta cũng phải tính sổ bằng được”.