Chương 311
“Ta là ai không quan trọng!”, Thương Hư lạnh lùng nói.
Cho dù quỳ trên mặt đất, đi lên bằng hai đầu gối, vô cùng nhếch nhác, nhưng là một kẻ mạnh ở cảnh giới Thiên Võ, ông ta vẫn có sự kiêu ngạo của mình.
“Cút!”
Lúc này, Thương Hư lạnh lùng nói: “Nếu không, giết không tha. Sau này, nếu lại tìm Đại… lại tìm Tần công tử gây phiền phức thì ta nhất định sẽ đích thân tới thượng quốc Thương Long chặt đầu chó của các ngươi xuống”.
Lời vừa nói ra, Long Nguyệt Nhi tức không thể kìm được.
“Ông là cái thá gì…”
Bốp…
Long Nguyệt Nhi vừa lên tiếng thì ăn ngay một cái tát vào mặt.
“Cút!”
Tuy lúc này, Thương Hư đang quỳ dưới đất, nhưng hơi thở uy nghiêm vẫn bao phủ toàn thân.
Long Nguyệt Nhi bị ăn một cái tát thì chợt sững sờ.
Nhưng sau khi phản ứng lại thì không nhịn được thét lên: “Cái đồ khốn nạn, quốc sư, giết ông ta đi!”
“Công chúa Nguyệt Nhi, chúng ta đi trước thôi…”
Long Khai Nguyên cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói: “Người này là Thương Hư”.
“Thương Hư? Thương Hư thì làm sao, cho dù ông ta có là…”
Nhưng bỗng nhiên, Long Nguyệt Nhi lại giật nảy mình.
Nguyên soái Thương Hư.
Nguyên soái Thương Hư là 1 trong 3 vương, 7 hoàng, 9 soái, 18 thiên tướng.
Sao có thể như vậy?
Đó là nhân vật cùng thời với nguyên soái Thương Long lão tổ nhà mình. Lão tổ Thương Long đã chết mấy vạn năm, tại sao Thương Hư vẫn còn sống tới bây giờ?
“Nể tình lão đệ Thương Long và ta là huynh đệ cùng họ, bây giờ các ngươi lập tức cút ngay”.
Thương Hư nhìn đám người, lạnh lùng gằn giọng.
Ánh mắt lạnh lẽo của ông ta nhìn thẳng vào Long Khai Nguyên và Long Nguyệt Nhi.
Lúc này, Long Khai Nguyên không hề nghi ngờ, nếu bọn chúng không rời đi thì Thương Hư này sẽ lập tức hạ sát tất cả.
Tuy không biết tại sao Thương Hư còn sống, tại sao lại giống hệt như năm đó, tại sao thực lực lại giảm sút.
Nhưng cho dù, thực lực của Thương Hư có giảm sút đến đâu thì cũng là cảnh giới Thiên Võ.
Thiên Võ 7 biến, cho dù là 1 biến thấp nhất thì cũng mạnh không có đối thủ.
Trên Cửu U đại lục, chưa nói tới 4 đại tông môn siêu cấp uy danh lừng lẫy.
Cảnh giới Thiên Võ thì duy chỉ có ở cương quốc.
Trên toàn Cửu U đại lục, cương quốc chỉ có mấy chục nước mà thôi.
“Tiền bối, ta có mắt không tròng, đắc tội với tiền bối rồi ạ…”
“Người các ngươi đắc tội không phải là ta”, Thương Hư lại ngắt lời Long Khai Nguyên, nói: “Mà các ngươi đắc tội với công tử Tần Ninh”.
Lời này vừa nói ra khiến ánh mắt Long Khai Nguyên nhìn Tần Ninh mang theo vạn phần kinh ngạc.
Đường đường là 1 trong 9 soái năm đó mà bây giờ lại kiêng dè Tần Ninh?
Mà, bộ dạng của Thương Hư cũng vô cùng kỳ quái.
Tóc dài tán loạn, trán đầy máu khô đã kết vảy, dường như… đang nhận tội.
Rốt cuộc, đây là tình huống gì?
Long Khai Nguyên lúc này thế nào cũng không nghĩ ra.
Thương Nhất Tiếu vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Đừng nói là Long Khai Nguyên mà tới ông ta cũng không thể hiểu nối.
Long Khai Nguyên không dám nói nhiều lời thừa thãi, sau đó mang theo Long Nguyệt Nhi đang tức đến đỉnh đầu mà rời đi.
Tần Ninh nhìn Thương Hư, ánh mắt sâu xa.
Chỉ là một cái nhìn lại khiến ánh mắt Thương Hư giật nảy, cả người bỗng chốc dập đầu bái lạy trên đất, bụp một tiếng, máu tươi trên trán lại chảy ra.
“Đại… công tử! Thuộc hạ sai rồi!”
Lúc này, Tần Ninh mới chậm rãi đi tới trước Thương Hư.
Bốp…
Bàn tay vung mạnh, tát một phát.
Tiếng tát giòn giã vang lên, không chỉ tát lên mặt của Thương Hư mà còn đánh vào đáy lòng của tất cả mọi người.
Nhưng lạ là, lúc này Thương Hư lại không hề né tránh.
“Lão tổ!”
Thương Nhất Tiếu tức tối không nhịn được. Đám người của đế quốc Thương Nghiễm thì nổi lên sát khí đằng đằng.
Thương Hư, chính là sự tồn tại như một vị thần của đế quốc Thương Nghiễm bọn chúng, bất kỳ ai cũng đều mang trong lòng sự sùng bái mãnh liệt với ông ta.
Một đường tới đây, lão tổ đã quỳ mà đi theo Tần Ninh, đến giờ lại đuổi chạy kẻ muốn giết hắn. Thế mà gã này lại vung ra một cái tát để đáp lại.
“Lui ra!”
Thương Hư nôn ra một ngụm máu tươi, gằn giọng quát.
“Nhưng, lão tổ…”
“Ta nói các ngươi lui ra!”, giọng nói của Thương Hư trở nên lạnh lùng.
Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã kinh ngạc thất sắc.
Trái tim của Thiên Động Tiên đã nảy lên đến cổ.
Tần Ninh còn dám đánh à, không sợ Thương Hư nổi điên lên giết hắn sao?
“Ta đánh ngươi, ngươi có phục không?”, Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Phục!”
Bốp…
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh lại tát một phát nữa.
“Ngươi cần phải có trách nhiệm với lời nói của mình!”, Tần Ninh tức giận quát: “Sao ngươi biết được cảnh ngộ của Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên là thế nào? Suy đoán lung tung, đáng chết!”
“Vâng, chỉ cần công tử bảo lão già này chết thì thuộc hạ nhất định cũng không do dự. Chỉ hi vọng, công tử có thể tha thứ cho đế quốc Thương Nghiễm!”
“Tha cho bọn chúng?”
Tần Ninh cười ha ha nói: “Vậy kẻ nào sẽ tha cho đế quốc Bắc Minh?”
“Có công tử ngài ở đây thì kẻ nào dám động vào đế quốc Bắc Minh chứ ạ!”, Thương Hư cúi đầu chắp tay nói.
Bốp…
Tần Ninh lại vung lên một cái tát rồi lại nói: “Có ta ở đây rồi, không phải ngươi vẫn dám động đấy thôi?”
Lời này vừa nói ra, Thương Hư lại bò rạp ra đất, toàn thân run lẩy bẩy: “Công tử, thuộc hạ sai rồi, thật sự sai rồi. Hi vọng công tử nể tình Minh Uyên Đại Đế, tha cho lão già này”.
Lúc này, Thương Nhất Tiếu cũng ngây ngốc.
Thiên Động Thiên, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cũng không khác là bao.
Duy chỉ có Tiểu Thanh là nhàn nhã nằm trên đất, đôi mắt lớn đang mơ màng, bộ dạng buồn ngủ sắp ngất.
Một vị cường giả siêu cấp cảnh giới Thiên Võ mà lúc này lại tỏ thái độ này với Tần Ninh khiến họ không thể nào giữ vẻ bình tĩnh?
“Mọi người lui ra trước đi!”
Tần Ninh chậm rãi nói.
Mấy người ông què gật đầu, cũng không nói nhiều.
Lần này, họ tin, Thương Hư chắc chắn sẽ không dám động tới đầu ngón tay của Tần Ninh.
Tuy nói họ không biết rốt cuộc gốc gác của Tần Ninh tới từ đâu, nhưng Thương Hư tuyệt đối sẽ không dám xông tới.
“Lui!”
Thương Hư chợt nhìn Thương Nhất Tiếu quát lên.
“Lão tổ!”
“Cút!”, sắc mặt Thương Hư lạnh lùng, một tia sát khí hiện lên, nhìn thẳng Thương Nhất Tiếu.
Sát khí!
Thế mà lão tổ lại có ý muốn giết mình, Thương Nhất Tiếu toát mồ hôi hột, sắc mặt tái mét, vung tay lên ra hiệu cho đám ngươi lui về sau ngoài 100 mét.
Trong chớp mắt, dưới chân nói chỉ còn lại Tần Ninh, Thương Hư, Tiểu Thanh, hai người một bò.
Tần Ninh vén quần áo ngồi xuống, thản nhiên nói: “Nói đi, tại sao lại nhận ra ta?”
“Năm đó lọng che trời và ấn Thương Long chính là do Đại Đế truyền lại cho tiểu nhân. Tiểu nhân vẫn nhớ như in”.
“Trong thế gian này, chắc chắn không có người thứ hai thông thạo lọng che trời và ấn Thương Long như thế”.
Tần Ninh liếc nhìn Thương Hư, nói: “Xem ra, cũng không phải là ngươi đã cạn hết lương tâm”.
“Nhưng nếu chỉ như thế thì ngươi không thể nhận ra ta được!”
Thương Hư vội vàng dập đầu nói: “Năm đó cương vương Minh Uyên từng dặn dò tại hạ, phong ấn mình vào nguyên thạch phong ấn thời không, trừ khi đế quốc Bắc Minh bị diệt vong, hoặc là… Đại Đế ngài quay trở lại!”
Nghe vậy, Tần Ninh chợt sững sờ.
“Minh Uyên thật là… chu đáo…”
Lúc này, nếu những người khác ở đây thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Một thiếu niên 16, 17 tuổi lại nói chuyện như một ông cụ.
Nhưng Thương Hư lúc này lại không dám thở mạnh.