Nhưng lúc ấy Phi Vân Phi chưa mạnh, còn hắn ta thì rất lợi hại.
Tám vạn năm trôi qua, cô gái nhỏ kia không chỉ ngày càng xinh đẹp mà thực lực cũng mạnh mẽ hơn vạn phần.
Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân và người của Thanh Tiêu Thiên lúc này cung kính đứng sau lưng Phi Vân Phi.
Phi Vân Phi đang là một trong tứ đại Thanh Sứ của Thanh Tiêu Thiên, thuộc bốn người có quyền nhất Thanh Tiêu Thiên chỉ sau chủ thượng Thời Thanh Trúc.
Lần này lại đích thân ra tay, khiến Tuyết Linh Nhân vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, trong Thanh Tiêu Thiên có mười hai Thiên trưởng lão, đều là cảnh giới Thánh Đế.
Lạc Ninh Ninh chính là Thiên trưởng lão thứ mười hai, Thánh Đế cấp thấp.
Nếu không yên tâm thì có thể phái thêm Thiên trưởng lão đến là được, không ngờ lại điều động cả Thanh Sứ đại nhân.
Liên hệ với mối quan tâm của sư tôn về Tần Ninh lúc trước.
Không lẽ sư tôn năm đó thật sự có mối quan hệ gì khác biệt với Ngự Thiên Thánh Tôn hay sao?
Tuyết Linh Nhân nhất thời chỉ cảm thấy khó mà đoán được.
Phi Vân Phi vung tay lên rồi nắm chặt, một tòa cung điện to lớn hóa thành độ cao trăm trượng.
“Đi thôi, nơi này không an toàn”.
Phi Vân Phi nói: “Ma tộc dạo này cũng liên tục xuất hiện trong thánh vực Thanh Tiêu, cẩn thận vẫn hơn!”
Lúc này, mọi người cùng đi vào trong cung điện.
Cho đến khi vào cung điện, rất nhiều Thánh Tôn mới trút được cảm giác áp lực vì bị thiên địa áp bách, không gian xé rách.
Bảo sao mà chỉ có Thánh Tôn, Thánh Đế mới có thể xuyên qua các đại thánh vực.
Nếu Thánh Hoàng mà đi vào thì e là sẽ bị phanh thây ngay.
Coi như Thánh Tôn ở lại đây lâu cũng khó mà chống đỡ nổi, chỉ có Thánh Đế mới không bị không gian và thiên địa nơi đây tàn phá mà thôi.
Trong cung điện, mọi người đứng vững.
Phi Vân Phi lúc này đi đến bên cạnh Tần Ninh, chắp tay sau lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đi quanh Tần Ninh một vòng, cuối cùng vẫn phải nói: “Nhìn tuấn tú hơn Ngự Thiên Thánh Tôn kia, thiếu một chút sắc bén, nhiều hơn mấy phần thư sinh, lại càng quyến rũ hơn trước”.