Tần Ninh tiếp tục uống thêm vài ngụm nước nữa, bây giờ, hắn mới thấy hơi tức bụng, bèn quay trở lại lầu các.
Bên trên giường ngọc, Khương Thái Vi ngủ trần.
Tần Ninh đi tới cạnh giường, nhẹ nhàng ôm Khương Thái Vi vào lòng.
“Vẫn còn giận dỗi à?”
Tần Ninh cười nói.
“Mất mặt chết đi được”.
Khương Thái Vi đỏ mặt, nàng nói: “Đều tại chàng, ta sắp bị chàng làm mệt chết luôn đấy, đều bị mấy vị đệ tử kia nghe thấy, quá mất mặt”.
Hai người làm trước cửa sổ của tòa lầu, không kiêng nể một chút nào, nhất định là mấy vị nữ đệ tử của Thiên Hỏa Tông kia nghe được rõ ràng.
Khương Thái Vi càng nghĩ càng thấy sợ.
Tần Ninh không nhịn được, bật cười: “Đó là chuyện tốt mà, cho bọn họ biết Kim Tiên cũng là người, không phải là thần, là người thì phải có thất tình lục dục, là người thì khi làm chuyện nam nữ đều phát ra tiếng như nhau…”
“Câm miệng, câm miệng đi!”
Khương Thái Vi vội vàng che miệng Tần Ninh lại, nàng nén giận nói: “Chàng không biết xấu hổ, nhưng ta còn cần thể diện đó”.
“Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!”
Tần Ninh kề sát vào Khương Thái Vi, nhỏ giọng thì thầm: “Ta nói cho nàng biết, năm đó, ta và Viên Viên, Sương Nhi, ba người bọn ta…”
“Im, im đi, vô liêm sỉ, hết thuốc chữa!”
Trong lòng Khương Thái Vi nghĩ tới chuyện đen tối.
Cùng nhau?
Mệt Tần Ninh nghĩ ra được! Khuôn mặt lão luyện của Tần Ninh đã dày như tường thành từ lâu rồi, hắn nói: “Hôm nào, tìm Viên Viên, Sương Nhi, Thanh Trúc, Tân Nguyệt, Yên Nhi và Tuyết Nhi, tám người chúng ta hòa thuận vui vẻ với nhau, vậy chẳng phải là đẹp thay?”
Diệp Viên Viên! Vân Sương Nhi! Thời Thanh Trúc! Cốc Tân Nguyệt! Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết! Thêm cả nàng là Khương Thái Vi nữa… oanh oanh yến yến, đúng là khoái lạc.
“Chàng đúng thật là không biết xấu hổ!”
Khương Thái Vi mắng xối xả: “Nếu biết trước chàng là một Nguyên Hoàng Thần Đế như vậy thì ta… ta sẽ không theo chàng đâu”.
“Đã leo lên thuyền giặc rồi thì không xuống được đâu”.
Tần Ninh nói ngay lập tức: “Nàng nghĩ rằng thời gian qua, ta nỗ lực cày cấy với nàng chỉ là để thỏa mãn dục vọng của bản thân thôi sao? Chẳng phải ta làm tất cả là vì nàng à”.
“Nàng không thấy là dung nhan của nàng dạo gần đây trẻ hơn trước kia nhiều à? Ta ra sức thêm thời gian nữa, nàng nhất định sẽ khôi phục được dung nhan tuyệt thế như trước đây thôi, hai mươi tuổi đầu, thanh tao nhã nhặn, rực rỡ mê người, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Nói vậy cũng không sai, nhưng mà ta cứ thấy chàng… chỉ đang thỏa mãn dục vọng của bản thân!”