“Tề Hồn thúc thúc… Những người đó… Không cần thiết phải để lại làm gì chứ?”, ánh mắt Tề Diệp mang theo sự sắc bén.
Tề Hồn khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, một đám cường giả chém tới.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai.
Một loạt thủ đoạn hung tàn vừa xuất hiện, mấy trăm người đồng loạt từ bỏ chống cự.
Tề Diệp mỉm cười, nói: “Như vậy trông có vẻ thoải mái hơn nhiều”.
“Nếu đã như thế, các vị, chúng ta hãy trở về Khánh Vương quận, tìm đầu sỏ là đôi tỷ đệ kia, giết bọn chúng đi!”
Lúc này, tâm trạng của Tề Diệp đang rất tốt.
Vốn dĩ dù Tề Khánh có chết thì người kế thừa Vương vị cũng là Tề Phương Vũ.
Nhưng mà hắn ta thức tỉnh Thiên Luân Thánh Nhân thể nên đã lọt vào mắt xanh của thất hoàng tử.
Cho nên cái vương vị mới đã thuộc về hắn ta.
Giờ phút này, Tề Diệp giống như chim sẻ bay lên cành cao thành phượng hoàng.
Khánh Vương quận!
Hôm nay đã thay chủ!
“Quay về Khánh Vương quận, tru sát nịnh thần!”
Tề Diệp vung tay lên, nói năng đầy khí phách.
Phía trước, là quang cảnh vinh quang!
Không lâu nữa đâu, Tề Diệp, hắn ta sẽ trở thành người tỏa sáng rực rỡ nhất ở thánh quốc Đại Tề.
Tề Hồn thấy cảnh đó, ánh mắt ông ta chợt lóe sáng.
Lúc này, Tề Ngọc Phong đi về phía phụ thân của mình.
“Cha…”
Tề Ngọc Phong nói khẽ: “Ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp đều là những con chó biết cắn người… Chỉ sợ rằng, tương lai khó có thể đối phó được bọn họ!”
“Đây không phải là điều mà chúng ta cần phải quan tâm”.
Tề Hồn cười nhạt, ông ta nói: “Nếu ba người bọn họ không biết thu liễm thì mai sau, thất hoàng tử sẽ giết sạch bọn chúng”.
“Đã thu xếp ổn thoả cho thập hoàng tử chưa?”
Nghe thấy vậy, Tề Ngọc Phong tỏ vẻ khinh thường, hắn ta nói: “Một tên phế vật chỉ biết ăn chơi đàng điếm mà thôi, nếu không có thất hoàng tử, vị thập hoàng tử này chả là cái thá gì cả!”
“Ăn nói cho cẩn thận!”
Tề Hồn quát lớn: “Lời này nếu để cho người ngoài nghe thấy được thì chính là tội lớn!”
“Vâng”.
Tề Hồn lại nói tiếp: “Cho người loan tin là Tề Bác, con trai của vương gia Tề Khánh làm nhục con gái của Tề Hồn, Tề Uyển Nhi, hại chết con gái Tề Uyển Nhi của ta”.
“Trong cơn thịnh nộ, bản vương đã ra tay phế Tề Bác, mà Tề Khánh vì muốn trả thù bản vương nên đã tới cửa mưu sát, vừa lúc đụng phải vương gia Tề Kiện và Tề Hủ, ba người bọn ta đã hợp tác giết Tề Khánh”.
“Tổ chức tang lễ cho Uyển nhi, càng long trọng càng tốt!”
Nghe thấy vậy, Tề Ngọc Phong chắp tay nói: “Con hiểu rồi!”
Tin tức từ Hồn Vương quận truyền ra, lan rộng khắp nơi, đâu đâu cũng đầy nỗi khiếp sợ…
Vào lúc này, ba huynh đệ Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp đã dẫn theo mấy trăm người quay về Khánh Vương quận.
“Tam đệ, lần này, thật đúng là phải chúc mừng đệ!”
Tề Phương Vũ cười khẽ rồi nói.
“Ai da, đại ca, nhị ca, đây chính là kỳ ngộ của ba huynh đệ chúng ta!”, Tề Diệp cũng cười đáp: “Hai vị ca ca cứ yên tâm đi, tương lai ba huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau quản lý bảy quận, nhất định chúng ta sẽ có thể trở thành Thiên Thánh cao phẩm!”
“Ha ha ha…”