Lời này làm kinh động lòng người, khiến đám người bên trong đại sảnh hoàn toàn chấn động.
Hoa Huyên lão tổ tông đứng dậy, nói: "Tại sao lại hồ đồ như vậy chứ?
Thân phận của Tần Ninh đã rõ ràng như vậy rồi, vì sao cứ phải u mê không tỉnh đấu với hắn chứ?"
Hoa Huyên cảm thán, thở dài nói: "Bởi vì nhiều năm qua, nhà họ Hoa có địa vị bá chủ ở Tây Hoa Thiên, khiến các ngươi đánh mất bản thân, đánh mất sự sợ hãi. Năm xưa Thông Thiên Đại Đế ở chín đại thiên có uy danh cái thế, cho dù là người chuyển thế cũng tuyệt đối không phải là người mà nhà họ Hoa ta có thể trêu chọc, cho dù là ta, tứ biến vạn nguyên biến, lúc đối mặt với hắn bây giờ cũng không hề có chút lòng tin dám chiến nào cả, các ngươi đúng là... hồ đồ...", lúc này, mọi người bên trong đại sảnh đều yên lặng.
"Bắt đầu từ hôm nay, nhiệm vụ chủ yếu của nhà họ Hoa chính là quét sạch những người trong tộc có hợp tác với Ma tộc, đợi đến khi dọn dẹp sạch sẽ rồi thì lập tức truy tìm tung tích của Ma tộc ở trong Tây Hoa Thiên, nếu có người không nghe theo cứ giết không tha, không chỉ mình phải chết mà cả người nhà sẽ cùng chết".
"Hoa Đăng Vân, Hoa Nguyệt Ngâm, hai người các ngươi giúp đỡ Hoa Vân Y, ai dám không nghe lệnh thì cứ trực tiếp tiêu diệt, không cần nhiều lời".
"Thời điểm đặc biệt thì phải có thủ đoạn đặc biệt, nhà họ Hoa cần phải vấp ngã một lần, khôn lên một chút".
Hoa Huyên tuyên bố xong những chuyện này thì đứng dậy rời đi, rất nhiều tộc lão nhà họ Hoa đều rối rít quỳ xuống lễ bái.
Lúc này tâm trạng của Hoa Thiên Tuyệt vô cùng phức tạp.
Hận sao?
Giận sao?
Không có.
Chẳng qua là hối hận, nếu không phải vì mặt mũi nhà họ Hoa thì sao phải làm thế chứ! Nếu không phải cuối cùng lão tổ tông tới kịp lúc, chỉ sợ hôm nay nhà họ Hoa... đã bị diệt.
Mà lúc này, bên trong Ngọc Long Cốc của nhà họ Hoa.
Thần Tinh Dịch nhẹ nhàng đặt Tần Ninh vào bên trong một đầm nước ở Ngọc Long Cốc, nhìn về phía Lý Nhàn Ngư và Vân Sương Nhi, giải thích: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, sư phụ chỉ là quá đau buồn, quá chấn động nên mới ngất đi thôi, không chết được, Ngọc Long Cốc là chỗ tốt, sư phụ nghỉ ngơi rồi sẽ tốt thôi, nghỉ ngơi rồi sẽ tốt thôi...", lời này như để an ủi Lý Nhàn Ngư và Vân Sương Nhi, nhưng có vẻ cũng là để an ủi mình vậy.
Lý Nhàn Ngư hỏi: "Vậy Lâm Uyên và Sở Vân Nhân là... cha mẹ đời thứ tám của sư phụ?"
Thần Tinh Dịch gật đầu một cái, ngâm mặt vào trong đầm nước, một lát sau mới ngẩng đầu lên, cái mặt sưng vù như mặt heo cũng đã khôi phục thành dung nhan tuấn tú tuyệt thế.
Lúc này Thần Tinh Dịch mới nói: "Sư phụ đến từ Lâm tộc ở Vô Tương Thiên, đó là một nơi vô cùng mạnh mẽ giống như Kim Quang Tự, Vô Tương Phật Tự...", "Mà năm xưa, hai người Lâm Uyên và Sở Vân Nhân chính là mạch nòng cốt của Lâm tộc, sư phụ vốn là con của hai người, sẽ có tư cách đấu võ để trở thành thiếu tộc trưởng, nhưng sau đó đã xảy ra một số chuyện, sư phụ suýt chút nữa bị giết, sau đó vợ chồng Lâm Uyên và Sở Vân Nhân mới đưa sư phụ rời khỏi Lâm tộc, lúc này mới đến Thương Vân Thiên định cư".
"Về sau nữa...", Thần Tinh Dịch buồn bã nhìn Tần Ninh trong đầm nước, tiếp tục giải thích.
"Về sau nữa, chắc hẳn sư phụ đã thức tỉnh trí nhớ lúc còn là Nguyên Hoàng Thần Đế, biết mình đã sống đến đời thứ tám, cho nên bắt đầu chuyển sang tu hành thể thuật...", "Sư phụ hồi nhỏ thường xuyên đi tỉ thí với người khác, thể thuật cực mạnh, sau đó đi ra ngoài xông xáo!"