Lúc đầu hắn muốn đi vào Linh Thức cốc, chính là vì để rèn luyện linh thức bên trong Linh Thức đàm.
Thật là kỳ quái! Mà lúc này, ở xung quanh.
Đám người Huyền Phương Nghiệp, Ngôn Đạo Tử, Hư Vô Sinh, Tuyết Kiêu Dung đều nhìn về phía Tần Ninh với vẻ mặt kỳ quái.
Người ở dưới đáy đầm... là tên này?
Không có khả năng! Nhị bộ Thiên Nhân! Làm sao có thể! Cảnh giới nhị bộ Thiên Nhân làm sao có thể ở trong Linh Thức đàm tám nén nhang chứ! Không phải khu vực thứ hai, là khu vực ba ngàn mét, khu vực chín ngàn mét, thậm chí là dưới vạn mét.
Một tên nhị bộ Thiên Nhân tuyệt đối làm không được!
“Tần công tử đi xuống dưới vạn mét sao?”
Giờ phút này, Huyền Phương Nghiệp đi ra cười nói: “Tại hạ là Huyền Phương Nghiệp của Huyền Thiên Lân cung”.
Tần Ninh liếc qua Huyền Phương Nghiệp, nói: “Ừm”.
Hắn vừa dứt lời, đám người xung quanh đều sững sờ.
Tần Ninh đúng là nhận thật! Chỉ là... Làm sao có thể! Bọn họ có rất nhiều thiên tài, có thể đứng đầu một khu vực, nhưng chờ đợi thời gian một nén nhang cũng đã cực kì đau khổ rồi.
Vậy mà Tần Ninh lại không nói đạo lý, vượt qua mấy khu vực mà chờ đợi tám nén nhang.
Nhất định là điều không thể!
“Tần Ninh công tử!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, có ai đó cười nhạo nói: “Cảnh giới nhị bộ Thiên Nhân mà có thể ở trong Linh Thức đàm tám nén nhang, ngươi nghĩ chúng ta đều là đồ đần sao?”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhíu mày lại.
Nhìn sang.
Người mở miệng chính là Thiên Minh Hạo.
Tần Ninh không biết Thiên Minh Hạo, nhưng lại nhận ra Thiên Minh Vũ.
“Ngươi là ai?”
“Thiên Bảo lâu, Thiên Minh Hạo!”
Lúc này Thiên Minh Hạo có chút kiêu ngạo nói.
Rất rõ ràng, mấy người Huyền Phương Nghiệp, Ngôn Đạo Tử cũng không tin.
Nhưng vì e ngại Tiên Lạc Vũ ở chỗ này nên mới không tiện chất vấn.
Thế nhưng hắn ta không sợ.
Thiên Bảo lâu vẫn còn có chút thân phận địa vị.
“Ta còn cho rằng ngươi là đồ đần chứ!”
Lúc này Tần Ninh không đếm xỉa tới mà nghĩ: “Muốn tin hay không thì tùy, ngươi có tin hay không thì liên quan gì đến ta?”
Tần Ninh thật sự cảm thấy buồn cười.
Mở miệng hỏi thăm chính là các ngươi.
Không tin vẫn là các ngươi.
Rảnh đến nhàm chán! Nghe thấy lời này, ánh mắt Thiên Minh Hạo lạnh lùng.
Đang muốn nổi giận, Thiên Minh Vũ ở một bên lại vội vàng kéo lại.
“Ca... Được rồi...”, “Hắn là Tần Ninh!”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Thiên Minh Hạo lạnh lẽo, khẽ nói: “Tần Ninh! Tần Ninh thì sao?
“Tần...”, chỉ là còn chưa nói xong một câu.
Thiên Minh Hạo nhìn về phía Thiên Minh Vũ.
“Là?”
“Vâng!”
Thiên Minh Vũ đắng chát gật đầu.
Tần Ninh cũng lười để ý tới, mà nhìn về phía Thiên Minh Vũ.
“Thiên Bảo lâu muốn giết ta thì cứ đến bất cứ lúc nào, ta sẽ chờ!”
“Lần sau các ngươi mà còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, ta sẽ chém các ngươi!”
Một câu rất hời hợt.
Thế nhưng sắc mặt hai người Thiên Minh Hạo, Thiên Minh Vũ đều rất khó coi.
Lúc này mấy phe võ giả khác biểu cảm cũng không đồng nhất.
Tần Ninh liếc mắt nhìn đám người, hắn chẳng buồn để ý liền rời đi.
Lúc này phía Tiên Lạc Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta thật sự sợ Tần Ninh ra tay.
Chỗ này đều là thiên kiêu đứng đầu các thế lực lớn.
Nếu Tần Ninh thật sự ra tay, e rằng sẽ có phiền toái cực lớn.
“Chư vị, Thiên Ngoại Tiên còn có rất nhiều vùng đất, cảnh độc đáo, chư vị có thể đi xem một chút!”
Tiên Lạc Vũ chắp tay rồi rời đi.
Lúc này trong Linh Thức cốc.
Hai người Thiên Minh Hạo, Thiên Minh Vũ cùng với Lý Kình Nguyên sắc mặt rất khó coi.
Thời gian trước Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia đi đến Thiên Ngoại Tiên bắt người.
Chính là bắt Tần Ninh! Nhưng thất bại! Bởi vì chuyện này mà hao tổn hai vị cảnh giới Thiên Nhân.
Chuyện này người biết không tính là nhiều.
Nhưng người nào tỉ mỉ dò hỏi thì vẫn biết.
Lúc này Thiên Minh Hạo và Thiên Minh Vũ sắc mặt khó coi.