"Bây giờ nàng hãy sai người lập tức quay trở lại Phong Thiên Tông, gọi tất cả võ giả cảnh giới Biến Cảnh tới đây".
Có trận đại chiến xảy ra sao?
Lý Ngọc Tinh ngẫm nghĩ nhìn lên trời, hỏi lại lần nữa: "Thế hai khí tức đáng sợ vừa rồi là của ai thế?"
"Tộc trưởng Ô Linh tộc Ô Lạp Hợp, đã tới cấp độ đỉnh phong của Hư Tiên chân chính, người còn lại là con trai ta!"
"Song Nhi ư?"
Lý Ngọc Tinh ngỡ ngàng thốt: "Song Nhi... Sao Song Nhi có thể..." "Chút nữa nói sau, phu nhân, giờ nàng hãy sai người đi thông báo cho Phong Thiên Tông và Đại Tiên Sư Cung đi!"
"Được được, vậy ta đi ngay đây".
Tại vùng cực bắc của Bắc Tuyết Thiên, dãy núi tuyết nối tiếp nhau dài hàng ngàn hàng vạn dặm đã trở thành chiến trường của võ giả Trung Tam Thiên và Ma tộc.
Từng ngọn núi tuyết sụp đổ, thế giới trắng xóa mênh mông từ từ nhuốm màu đỏ tươi.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng đang đứng yên trên đỉnh một ngọn núi tuyết cao vạn trượng.
Đối diện hắn là Ô Lạp Hợp đang đứng trên một ngọn núi tuyết khác.
Tuyết rơi đầy trời nhưng dường như nó vẫn không thể che đậy tầm mắt của hai người.
"Tần Ninh...", giọng điệu Ô Lạp Hợp thể hiện sự căm ghét rất rõ, ông ta nổi đóa lên.
"Đây!"
Tần Ninh cười nói: "Xem ra đại nhân Ô Linh Thần của người chẳng làm được gì tại Trung Tam Thiên này nhỉ".
Giờ đây, từng vết máu hiện diện trên cơ thể Ô Lạp Hợp, trông ông ta vô cùng chật vật.
Ô Lạp Hợp biết.
Rằng ông ta sẽ không thể giết được Tần Ninh.
Mà sẽ bị Tần Ninh giết ngược lại.
Một khi ông ta chết đi, Ô Linh tộc sẽ đi đời nhà ma.
Và con cháu Ô Linh tộc đang ẩn náu trên khắp Trung Tam Thiên đều sẽ bị giết chết.
Tần Ninh không hề nhân từ với Ô Linh tộc bọn họ.
Thấy những đứa con của mình giao thủ với Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên, thấy con dân của mình đang chiến đấu hăng hái, Ô Lạp Hợp biết mình nhất quyết không được thua.
"Hiến tế!"
Đột nhiên, Ô Lạp Hợp gầm lên.
"Phụ vương!"