Tần Ninh gọi Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu và Tiên Hàm tới.
"Không được nói về chuyện hôm nay cho bất kỳ người nào trong nhà họ Giang các ngươi".
Tần Ninh dặn dò: "Lần này, ta không nghĩ tới Ma tộc cũng sẽ nhúng tay, nếu trong Giang phủ cũng có cao thủ Ma tộc, làm vậy sẽ đánh rắn động cỏ".
"Cho dù là phụ thân của các ngươi cũng không thể đề cập đến, hiểu chưa? Cứ coi như tất cả chưa từng xảy ra".
Ba người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu đều nghiêm nghị gật đầu.
Việc này rất lớn, không phải là điều mà các cô có thể tiếp nhận được.
Giang Ngạo Tuyết mở miệng: "Nếu trong Giang phủ thật sự có người của Ma tộc chui vào..."
"Yên tâm đi, Tuyết Nhi!", Tiên Hàm lại cười nói: "Ca ta đều có thể giải quyết".
"Không sai, thẩm thẩm, sư tôn ta có thể giải quyết, còn có ta đây nữa, ngươi cứ yên tâm đi!", Ôn Hiến Chi cũng cười ha hả.
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người trong sân đều rất kỳ quái.
Giang Ngạo Tuyết thì âm thầm nhéo Tiên Hàm một cái.
Thẩm thẩm?
Cô ta mới có bao nhiêu tuổi chứ, phong nhã hào hoa thế này mà lại bị người ta gọi là thẩm thẩm là cái quỷ gì?
Tiên Hàm cũng trừng Ôn Hiến Chi một cái.
Không phải đầu óc tên này có vấn đề đấy chứ?
Tần Ninh cười nói: "Hiến Chi, ngươi xóa dấu vết ở đây đi, chúng ta trở về".
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, nhanh lên!"
"Ờm".
Ôn Hiến Chi gãi đầu một cái.
Nói sai rồi sao?
Không sai mà!
Tiên Hàm là đệ đệ của Tần Ninh.
Hắn ta là đồ đệ của Tần Ninh, theo lý mà nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha, Tần Ninh là sư tôn hắn ta, vậy còn thân hơn cả cha hắn ta nữa.
Nói kiểu gì thì Tiên Hàm cũng coi như thúc thúc của hắn ta mà.
Giang Ngạo Tuyết là thẩm thẩm của hắn ta lại càng không có vấn đề gì!
"Nhị Cẩu Tử, ta gọi thẩm thẩm không có vấn đề gì chứ?", Ôn Hiến Chi thấp giọng.