Nhưng mà thời điểm đó Hạng Khoáng Nhật và Thương Tuệ Tư cũng chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, thậm chí còn chưa tới cảnh giới Kim Tiên.
Sau đó thời gian trôi qua từng năm một.
Hạng Khoáng Nhật trở thành lục điện chủ của Càn Khôn Điện, Thương Tuệ Tư cũng rời Thương tộc đến ở Càn Khôn Điện.
Thế nhưng, dòng dõi của Thương Tuệ Tư cũng được vươn lên.
Đại ca Thương Dật Phi, nhị ca Thương Dật Không đều là đại nhân vật Cửu Thiên Huyền Tiên uy danh hiển hách.
Đường huynh Thương Hạo Thiên là tộc trưởng của Thương tộc bây giờ.
Hạng Minh Chúc là con trai của Hạng Khoáng Nhật và Thương Tuệ Tư.
Cũng chính là cháu ngoại trai của hai người Thương Dật Phi và Thương Dật Không.
Cháu ngoại ruột! Trên thực tế, năm đó quan hệ của Hạng Khoáng Nhật và Thương Tuệ Tư, đối với hai thế lực lớn đứng đầu mà nói, đều không tính vào đâu.
Thế nhưng đảo mắt đã qua mấy vạn năm, quan hệ của Hạng Khoáng Nhật và Thương Tuệ Tư lại có thể giúp Thương tộc và Càn Khôn Điện âm thầm qua lại nhiều hơn, quan hệ cũng chặt chẽ hơn rất nhiều.
"Minh Chúc!"
Nhìn thấy trên mặt trên người Hạng Minh Chúc toàn là máu, Thương Dật Phi kinh ngạc nói: "Ngươi... Ngươi làm sao vậy?"
Hạng Minh Chúc sờ mặt, cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ nói: "Bị... Bị một lão già đánh cho một trận”.
Lão già?
Thương Dật Không ở một bên cũng mở miệng nói: "Nói lại mọi chuyện cho nhị cữu nghe một chút”.
Tuy bây giờ Hạng Minh Chúc nhìn khoảng tầm ba bốn mươi tuổi, nhưng cũng là một vị Cửu Thiên Huyền Tiên toạ trấn một phương của Càn Khôn Điện, lúc đối mặt với hai vị cữu cữu của mình, dù sao vẫn là vãn bối.
Từ nhỏ đến lớn, bình thường mẫu thân hay dẫn ông ta đến Thương tộc ở biển Nam Tiên chơi.
Thương Nam Nguyên là con trai của nhị cữu Thương Dật Không, hai người có độ tuổi xấp xỉ, quan hệ rất tốt.
Bây giờ thấy hai vị cữu cữu quan tâm mình như vậy, Hạng Minh Chúc lại cảm thấy nói ra sẽ mất mặt.
"Minh Chúc, ngươi nói đi!”, Thương Nam Nguyên ở một bên đẩy biểu đệ, hỏi: "Bị ai đánh?"
Hạng Minh Chúc nhìn mấy vị nhân vật Cửu Thiên Huyền Tiên của Thương tộc ở đây, không khỏi lẩm bẩm: "Mất mặt lắm...”
Hai người Thương Dật Phi và Thương Dật Không thấy một màn như vậy thì nhìn nhau, không khỏi bật cười, lập tức khoát tay ý bảo mấy người bên cạnh rời đi.
Đảo mắt chỉ còn có bốn người đứng ở trên đảo nhỏ.
"Bây giờ đã có thể nói rồi!"
Thương Dật Phi mỉm cười.
"Đã là một vị Cửu Thiên Huyền Tiên chân chính rồi, còn là nhân vật quan trọng ở Càn Khôn Điện, còn sợ mất mặt sao?"