Tần Ninh giờ phút này cầm trống trong tay, lắc lắc rồi cười nói: "Vốn dĩ không muốn bán cho lắm, nhưng giữ lại thì cũng chẳng dùng đến".
"Cái trống này không bình thường đâu".
Tần Ninh mở miệng, mấy người đều chuyên tâm nghe.
"Mười hai vạn năm trước, đại lục Vạn Thiên có một vị võ giả tinh thông âm luật tên là Âm Phù Nhi!"
"Âm Phù Nhi nhập con đường võ đạo, đến cảnh giới Linh Hải thì lại luôn chậm trễ không tiến lên được".
"Mỗi lần đại nạn tuổi thọ tới thì mới đột phá, kéo dài tuổi thọ".
"Mà mỗi một lần đều là cận kề tuổi thọ thì mới đột phá đến cảnh giới tiếp theo".
"Âm Phù Nhi không hiểu vì sao lại thế".
"Về sau cô ta phát hiện, mỗi lần bản thân cảm giác lòng như tro tàn thì đều ngồi giữa núi rừng, chờ đón cái chết".
"Nghe tiếng chim hót, hoa nở, dòng nước chảy dễ chịu khoan khoái, tiếng sấm vang dội, cứ thế mà cô ta đột phá..."
"Đến lúc cô ta đạt cảnh giới Thiên Võ thì mới tìm ra nguyên nhân".
"Âm luật!"
Tần Ninh từ từ nói, mọi người đều cẩn thận nghe.
"Con đường võ đạo của đại lục Vạn Thiên rất phiền phức".
"Vô Thượng Thần Đế là chúa tể Vạn Thiên, mở ra võ đạo, truyền bá từng đời".
"Đạo âm luật cũng là con đường võ đạo".
"Âm Phù Nhi mượn cơ hội này phát hiện ra thiên phú của mình".
"Cô ta cũng không tinh thông con đường của võ giả bình thường, kết quả là mở ra lối riêng".
"Chuyên tu âm luật, bái phỏng rất nhiều người giỏi âm luật tại đại lục Vạn Thiên, lấy âm nhập võ đạo!"
"Mà cuối cùng, cô ta cũng có ngày giác ngộ".
"Từ đó trở đi, chỉ trong trăm năm, cô ta đi từ cảnh giới Thiên Võ đến thẳng Vương Giả".
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Trăm năm thời gian, từ Thiên Võ đến Vương Giả!
Không nói đến việc đạt cảnh giới Vương Giả khó khăn cỡ nào, vẻn vẹn là trăm năm thời gian cũng đủ để khiến người kinh sợ.
"Được xưng là Âm Vương!"
Ngô lão nghe vậy thì gật đầu nói: "Cho tới nay, truyền thuyết về Âm Vương luôn ở đó, không nghĩ tới thật sự có việc này".
"Chuyện của mười hai vạn năm trước, ông về hỏi Nhất Vương nhà ông, kiểu gì chẳng biết".
Nghe vậy, Ngô lão lại cười khổ.
Nhất Vương!
Đừng nói là lão ta, dù là các chủ Vạn Tử Hàng muốn gặp một lần còn khó như lên trời.
Vị lão tổng các chủ từ chín vạn năm trước cũng đã danh chấn đại lục Vạn Thiên.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Mà Âm Vương truyền thừa ra tứ đại Vương khí!"
"Một đàn, hai sáo, ba trống, bốn nhị!"
"Đàn Phủ Uyên chế tạo ra để nhớ đến tình yêu cả đời của cô ta".
"Sáo Thụ Thiên là vì tưởng niệm người con gái".
"Trống Song Đồng thì là vì cháu ngoại".