Người nọ mặc một bộ quần áo màu xanh, hơi thở nho nhã hiền hòa khuôn mặt mang theo vẻ hòa ái dễ gần, đầu bạc mày trắng, tay áo tung bay, khí chất tựa như tiên nhân được bộc lộ ra rõ ràng.
Nhìn thấy thân hình kia xuất hiện, người Lâm tộc đều quỳ xuống mặt đất.
Còn có không ít người gào khóc.
Lâm tộc là một trong tam đại bá chủ của Vô Tương Thiên, đã khi nào phải trải qua nhục nhã như thế này! Thế nhưng, nhìn thấy Lâm tộc to như vậy bị hủy diệt hơn một nửa trong ngọn lửa đỏ rực, âm thanh của ông lão kia vẫn ôn hòa nói: “Khóc cái gì?”
Nghe vậy, không ít người đều ngẩng đầu lên nhìn ông lão tóc bạc.
“Lâm tộc cường đại đã lâu, vênh váo hung hăng, sớm nên có kiếp nạn này”.
Ông lão nói tiếp: “Phòng ở bị thiêu hủy thì có thể xây dựng lại, người chết đi có thể chôn cất, Lâm tộc vẫn còn nhóm người chúng ta, vẫn sẽ là tồn tại đứng đầu Vô Tương Thiên”.
“Người trong tộc đã chết, có thể hồi sinh, đáng để khóc sao?”
Lời này làm cho không ít người im lặng.
Ông lão tiếp tục nói: “Ta đã biết, sẽ có ngày này”.
Lúc này, ông lão nhìn về phía Tần Ninh, đôi mắt tinh tường mang theo sự dò xét.
“Lâm Thần!”
“Tần Ninh!”
“Ta nên gọi ngươi bằng cái tên gì đây?”
Lúc này, Tần Ninh cũng nhìn về phía ông lão, cười nhạo nói: “Lâm Bặc lão nhân, ngươi muốn gọi như thế nào thì gọi như thế đó”.
Nghe được lời này, sắc mặt của ba người thanh niên xuất hiện trước kia lập tức trở nên lạnh lùng, chuẩn bị ra tay.
Ông lão khẽ cười, khoát tay.
Lâm Bặc! Lúc này, cho dù là hai vị cường giả cảnh giới Nhị Biến như Phong Vô Khuyết và Linh Thược, khi nghe được cái tên này thì sắc mặt cũng khẽ thay đổi.
Lâm Bặc, là một vị cường giả tuyệt thế nổi danh, thực lực tương đương với chủ trì Tương Viễn của Kim Quang Tự và tam đại Phật Đà của Vô Tương Phật Tự.
Đây là người đã sống rất nhiều, rất nhiều năm, trải qua rất nhiều sự thay đổi.
Nhân vật tuyệt thế! Lâm bặc nghe được lời này của Tần Ninh, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ông ta nói: “Nếu như ngươi vì cha nương ngươi mà đến, vậy thì chứng minh, ngươi vẫn thừa nhận thân phận Lâm Thần này, đúng không?”
Lâm Bặc vừa nói dứt câu, Tần Ninh cũng chỉ cười khẩy, không nói thêm gì nữa.
Lâm Bặc tiện đà nói: “Chuyện xảy ra năm đó, ta cũng biết”.
“Cha con Lâm Bằng Chính và Lâm Tung mưu đồ cướp đoạt huyết mạch của ngươi, ta cũng không thiên vị hai cha con bọn họ”.
“Nếu như khi ta biết được việc này, huyết mạch của ngươi vẫn chưa bị lấy ra, ta nhất định sẽ trị tội hai người bọn họ thật nghiêm khắc”.
“Thế nhưng, khi ta biết chuyện, huyết mạch của ngươi đã ghép vào cơ thể Lâm Tung, nếu như ta giết hai cha con bọn họ, Lâm tộc sẽ mất đi một tộc trưởng, cũng sẽ mất đi một người có huyết mạch, chỉ còn lại một người bị rút mất huyết mạch, một kẻ vô dụng đã từng là thiên tài”.