Mặc dù nhiều phòng nhưng cũng không phải dành cho các ngươi ở! Đó là để cho sư phụ bồi dưỡng tình cảm.
Hai cây gỗ mục này thì biết cái gì! Trong sơn cốc, Trương Linh Phong nhìn về phía Tần Ninh, không khỏi nói: "Mấy ngày nay ngươi cứ ở lại đây đi, ngươi xem có muốn gặp người bạn cũ nào không, ta có thể đi gọi tới".
"Không có việc gì, ta cần tĩnh tu một khoảng thời gian".
Tần Ninh lập tức nói: "Đừng quên dẫn Bạch Hạo Vũ bà Dịch Tinh Thần đến Tiên Quỷ Yên, hướng dẫn bọn họ tu luyện tử tế!"
Trương Linh Phong cười nói: "Được, ta hiểu rồi, bây giờ ta sẽ đi ngay".
Nói rồi Trương Linh Phong rời đi.
Trong sơn cốc.
Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên hai người một trái một phải nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh cũng nhìn về phía Thời Thanh Trúc.
Mấy ngày nay hắn ở cùng Diệp Viên Viên, nên nhìn cái gì đều đã nhìn rồi.
"Tiên Vương tiểu thành!"
Tần Ninh kinh ngạc nói: "Cảnh giới tăng lên rất nhanh!"
Diệp Viên Viên bây giờ vẫn Tiên Vương sơ cấp, Thời Thanh Trúc đã tiến hơn một bước rồi.
Thời Thanh Trúc khẽ vung tay lên, một hạt châu màu xanh nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Là nhờ hạt châu này!"
Thời Thanh Trúc nói: "Lúc trước phụ thân chàng cho ta dung hợp, bây giờ chỉ sợ ta cũng mới chỉ hiểu được một ít huyền diệu trong hạt châu này thôi".
Đồ ở ngoài thế giới.
Chỉ sợ là Thần Đế cũng không hiểu.
Xem ra nếu có thời gian vẫn phải hỏi phụ thân xem sao.
Có cha không lừa! Vậy không phải là bị tâm thần sao?
Dù sao năm đó cha cũng đã lừa đứa con trai này không ít! Đây cũng không phải là chuyện có thể nói rõ bằng một câu hai câu được.
"Thần châu này rất bất phàm, nàng hợp nhất với nó, có thể tìm hiểu qua sự tương tác".
Nghe nói như thế, Thời Thanh Trúc gật đầu.
Tần Ninh vươn tay ra nắm tay hai người, đi vào bên trong nhà trúc.
Bên trong căn nhà trúc rộng lớn có hai cái cửa sổ thoáng đãng, bên ngoài chính là sơn cốc với bầu không khí yên tĩnh.
Tất cả nhìn qua đều có vẻ vô cùng thoải mái.
Tần Ninh thích nhất là hoàn cảnh này.
Có thể làm cho lòng hắn càng thêm yên tĩnh! Thời Thanh Trúc hỏi: "Những năm gần đây chàng ở nơi nào, hãy nói chi tiết với ta!"
Diệp Viên Viên nói: "Chàng ấy đã nói cho ta hết rồi, hai người trò chuyện trước đi, ta đi làm việc trước...", Diệp Viên Viên đang chuẩn bị rời đi, Tần Ninh lại kéo lại, nói: "Ôn chuyện thì lúc nào mà không thể làm được?
Không cần vội vã nhất thời, có một số việc còn gấp hơn ôn chuyện!"
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên cả giận nói: "Chàng lại nữa rồi".
"Cũng không phải lại chưa từng như thế!"
Tần Ninh thở ra một hơi, cười nói: "Đã lâu chưa đến đây, thử một chút xem...", "Cái gì?"
Thời Thanh Trúc hiếu kỳ nói.
Diệp Viên Viên nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thời Thanh Trúc, gương mặt xinh đẹp không khỏi phiếm hồng.
Thế nhưng rất nhanh, Thời Thanh Trúc đã kịp phản ứng.
"Bình thường thấy chàng luôn ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng ngông nghênh, sao bây giờ lại trở nên bẩn thỉu như vậy?"
Thời Thanh Trúc không khỏi nói: "Ta thấy chàng vừa nhìn thấy nữ nhân liền không được bình thường".
Tần Ninh giờ phút này đi khắp bốn phía lập ra từng phong ấn và tiên trận, nói: "Ôi trời, ta là nam nhân mà!"
Bầu trời trong sơn cốc nhìn có vẻ rất yên tĩnh, cũng không có âm thanh gì.
Đến buổi chiều, mặt trời lặn về phía tây, trong ngoài Trúc Diệp Tông lấp lánh như minh châu.
Trong sơn cốc.
Trên giường.
Tần Ninh híp mắt, trái ôm phải ấp, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
"Mau dậy đi, chậm nữa là bọn họ sẽ đến hết đấy!"
Tần Ninh có vẻ lưu luyến không rời.
Tục ngữ nói, anh hùng không qua được ải mỹ nhân.
Ải này, ai mà không muốn cứ ở mãi bên trong không ra chứ.
Sau khi bận rộn rửa mặt trang điểm một lát, lúc đi ra ngoài sơn cốc, Thần Tinh Dịch và Diệp Nam Hiên đã đợi từ lâu.
"Sư phụ, tiệc tối đã được chuẩn bị xong, bảy vị trưởng lão còn có một vài người quan trọng khác đều có mặt".
"Ừm".
Hai người đi trước dẫn đường, đám người đi về phía trước, dọc đường có vô số người đi qua đi lại.
Bọn họ đi vào trong một cung điện.
Trong đại sảnh là một cái bàn có thể chứa được hai ba mươi người ngồi.
Bảy vị trưởng lão đã gặp lúc trước, cộng với một vài Tiên Quân khác đều ở bên trong.