Diệp Viên Viên đi được bốn trăm năm mươi mét thì dừng lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, không muốn dừng thế nhưng rốt cuộc không thể nào bước tiếp được nữa.
Còn Vân Sương Nhi đi được bốn trăm ba mươi mét thì dừng lại.
Ba người dừng chân không đi tiếp nữa, sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc.
“Đừng di chuyển!”
Tần Ninh đứng ở bên ngoài quảng trường, mở miệng nói.
Lúc này Tần Ninh sải bước đi ra.
Từng bước đi đến, một luồng sức mạnh mãnh liệt đập vào mặt.
Một khắc sau, Cự Linh Mộc Hoàng quyết luân chuyển, tạo ra sức mạnh to lớn chuyển động xung quanh cơ thể của Tần Ninh.
Lực đẩy kia dần biến mất.
Tần Ninh cất bước đi đến, đi liên tục, đến vị trí trăm mét.
Tần Ninh đột nhiên dừng lại.
Nhắm mắt khoang chân ngồi xuống.
Lần ngồi xuống này ước chừng khoảng một ngày một đêm.
Tần Ninh lại đứng dậy.
Tiếp tục đi.
Lại cách một trăm mét, Tần Ninh một lần nữa dừng lại.
Lặp đi lặp lại, Tần Ninh cứ đi lên rồi dừng lại, đi lên rồi dừng lại, ước chừng mất khoảng mười ngày mới đến được vị trí ở bốn trăm mét.
Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều không hỏi nhiều.
Tần Ninh liên tục bước đi.
Cuối cùng, Tần Ninh lại đứng dậy.
Nhưng lần này Tần Ninh không hề dừng lại.
Đi thẳng đến chính giữa, đứng ở bên trong hình tròn trung tâm.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của ba người Thạch Cảm Đương lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Mười ngày này, bọn họ cũng liên tục thử tiến thêm một bước.
Nhưng căn bản là không làm được!
Chỉ cần định bước lên là luồng áp lực mạnh mẽ lại khiến bọn họ thở dốc lên tục.
“Cũng không tồi!”
Nhìn vị trí của ba người, Tần Ninh cười nói: “Chỗ này có tên là quảng trường Vạn Lâm, là vị trí cốt lõi của Vạn Lâm điện”.
“Có nhìn thấy bốn cột đá màu xanh kia không?”
“Cột đá này chính là được làm từ kỳ thạch Thanh Hà!”
“Kỳ thạch Thanh Hà?”
Thạch Cảm Đương lập tức sững sờ.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng chưa nghe thấy bao giờ.
Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Kỳ thạch Thanh Hà, thật ra... nói đúng hơn là kỳ mộc Thanh Hà, là thân của cây Thanh Hà”.
“Cây Thanh Hà nghe đồn là sinh trưởng ở nơi đáy biển sâu vạn mét, hấp thụ ánh trăng, tránh ánh mặt trời, ẩn chứa sức sống mãnh liệt vô địch!”
“Một gốc bình thường chỉ cao khoảng mười mấy mét nhưng lại có giá trị bằng mười món huyền khí!”