“Ngươi chết thì cứ chết đi”.
Lão đạo sĩ nhanh chóng nói: “Ngươi chết rồi cùng lắm thì ta lập tức rời đi”.
“Thật đúng là lòng dạ độc ác”.
“…”, hai người đi về một hướng của rừng phong.
Âm thanh ầm ầm vang lên.
Phía trước, bên trong rừng cây, mặt đất gồ ghề, phảng phất như là một vùng đá vụn, còn có tiếng gió trầm thấp gào thét.
“Ồ?”
Ánh mắt Tần Ninh nhìn qua, cười nói: “Xem ra người dựng nên nơi này quả thực là một vị cao thủ trận pháp, lão đạo sĩ, đi, bọn họ dám đuổi theo thì chơi chết bọn họ”.
“Được”.
Lúc này, phía sau.
Cảnh Địch Phi dẫn theo mười mấy người không nhanh không chậm đi theo Tần Ninh và lão đạo sĩ.
“Đại nhân, hai tên này vậy mà không chạy!”
Một gã võ giả nhà họ Cảnh nói: “Dứt khoát tiến lên giết chết bọn họ là được rồi, miễn cho đêm dài lắm mộng”.
“Ừm”.
Cảnh Địch Phi gật đầu nói: “Hiện tại, nhìn thì có vẻ như nơi này không có gì nguy hiểm, nhưng điều đó không có nghĩa là không nguy hiểm, các ngươi cẩn thận một chút”.
“Vâng!”
Nói xong, một vị cao thủ Đại Thiên Tôn trung kỳ dẫn theo mười người nhanh chóng đuổi theo.
Tần Ninh và lão đạo sĩ làm ra vẻ như là bây giờ mới phát hiện ra đám người bọn họ chú ý đến bên này, bước chân nhanh hơn.
Vút…Hai bóng người lập tức lao vào vùng rừng phong có tiếng gió gào thét, lúc này, bóng người cũng biến mất không thấy đâu.
Cảnh Địch Phi vội vàng tiếng vào.
“Hai cái tên khốn này, là bị đẩy vào đường cùng nên tự mình chịu chết à?”
Thế nhưng ngay sau đó, bọn họ lại thấy được bóng dáng của Tần Ninh và lão đạo sĩ xuất hiện tại nơi gió lốc gào thét dữ dội, mặt đất rung chuyển mãnh liệt trong rừng phong, ánh mắt nhìn về phía ngoài.
“Cái loại nhát gan này mà cũng muốn giết ta?”
Tần Ninh trực tiếp nói: “Ông nội ngươi ở trong này, chờ các ngươi đến giết”.
Lời này vừa nói ra, Cảnh Địch Phi giận dữ.
“Giết!”
Tần Ninh và lão đạo sĩ ở bên trong mà không sao cả, hơn phân nửa là không bị thương tổn gì, cho nên không cần phải lo lắng.