“Hôm nay đến nhà họ Linh, các ngươi đi cùng với ta!”
“Vâng!”
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều gật đầu.
Có điều hai người lập tức nhìn về phía lầu các trong đình viện.
“Sư nương không đi sao?”
Lý Huyền Đạo cẩn thận mở miệng hỏi.
“Nàng không đi, ở lại để chuẩn bị đột phá!”
Nghe được những lời này, Diệp Nam Hiên ngạc nhiên nói: “Mới qua bao lâu mà bây giờ lại muốn đột phá rồi?
Chuẩn bị tới tầng bốn của cảnh giới phải không?”
“Ừm…”, Tần Ninh gật đầu, sau đó chắp tay rời đi.
Phía sau, Lý Huyền Đạo giữ chặt Diệp Nam Hiên, thấp giọng nói: “Giả đấy”.
Giả đấy?
Cái gì giả đấy?
Diệp Nam Hiên sững sờ.
Lý Huyền Đạo ghé sát vào tai hắn ta nói nhỏ: “Huynh nhìn sư tôn xem, khuôn mặt phơi phới, tràn đầy sức sống, dáng vẻ này ta đã nhìn thấy trước kia, đó là khi Diệp Viên Viên sư nương và Vân Sương Nhi sư nương ở bên cạnh sư tôn, bây giờ chỉ có Thời Thanh Trúc sư nương ở đây…”
“Ý đệ là…”, Diệp Nam Hiên nói ngay: “Hôm qua sư tôn hái đào rồi?”
“Ừm?”
“Ừm?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hái đào?
Từ này nghe cũng thật mới mẻ! Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì thầm to nhỏ với nhau.
Hai kẻ hóng hớt ở cạnh nhau, Lý Huyền Đạo hoàn toàn mở ra chế độ máy hát.
Thường ngày, Lý Huyền Đạo có vẻ giống với Dương Thanh Vân, làm việc có nề nếp, thái độ làm người chính trực.
Thế nhưng một khi sự hóng hớt trong lòng trỗi dậy thì thật sự không đơn giản! Thầy trò ba người đi cách nhau hơn trăm mét.
Tần Ninh cũng mặc kệ hai tên đồ đệ ngu ngốc này đang nói cái gì, trong lòng nhớ đến đủ loại cảnh tượng đêm qua, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
“Tiên sinh đang nghĩ đến chuyện vui vẻ gì sao?
Có thể chia sẻ với Phù Dung không?”
Thẳng cho đến khi đứng trước một toà đại điện của Phù Dung lâu, Hồng Phù Dung xuất hiện trước mặt, Tần Ninh cũng không phát hiện ra.
“Không, không có gì…”, Tần Ninh bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, đã chuẩn bị tốt cả chưa?”
Hôm qua, Tần Ninh đã thông báo cho Hồng Phù Dung về việc đi tới nhà họ Linh.
Hồng Phù Dung cười nói: “Đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, Linh Thiên Triết và mấy người nhà họ Linh cũng đã đến chờ từ lâu”.
“Vậy thì xuất phát thôi!”
Tần Ninh lập tức nói: “Ngươi không cần đi, công việc trong Phù Dung lâu, ngươi là các chủ hẳn là phải lo nhiều việc lắm”.