Tiếng tí tách vang lên.
Bàn tay của Khai Sơn Cự Tử xuất hiện từng giọt máu rơi xuống đất.
Giờ phút này, không ai còn dám chủ quan.
Mà thấy cảnh này, Khương Bác cũng là chấn động trong lòng.
Lực phản chấn rất mạnh.
Khai Sơn Cự Tử dù gì cũng là cường giả cảnh giới Quy Nhất bát mạch.
Thế nhưng lại bị lực phản chấn đó làm cho thân thể bị thương.
Sức lực mạnh mẽ như thế mà còn bi thương.
Nếu là hắn ta ở cảnh giới Quy Nhất nhất mạch...
Sợ rằng sẽ chết!
Phục Văn Ký, Thôi Nghiễm, Huyết Nguyệt Phong La Hàng cùng Thái Ất đạo trưởng đều tái mét mặt mày.
Lực phản chấn rất mạnh.
Nếu xét về thực lực, chỉ e là Khai Sơn Cự Tử còn mạnh hơn bọn họ.
Vẫn bị bắn ngược mà quay về như cũ.
Thiên Âm cung quả nhiên rất kì lạ.
Lúc đầu, khi còn chưa tới cửa cung này họ cũng đã bị các loại cơ quan, cấm chế bên ngoài làm thương tổn không ít người.
Mà bây giờ đến đây, thứ nghênh đón bọn hắn lại là bài kiểm tra càng thêm tàn khốc.
"Thanh Dương Linh Tử, ngươi có cách gì mở ra nơi này không?”
Khai Sơn Cự Tử khó chịu lắc tay, không vui nói.
"Nếu ta biết thì đã sớm tiến vào, còn ở đây làm cái gì?"
Thanh Dương Linh Tử giờ phút này cười nhạo một tiếng.
"Xem ra nơi này còn khó tiến vào hơn cả tưởng tượng".
"Đã như vậy thì mọi người hãy cùng nhau gắng sức dồn lực vào đi!"
Thanh Dương Linh Tử nó xong, các bên đều gật đầu.
"Chỉ công kích vào khóa của cái cửa này, ta không tin một cái khóa cũng có thể ngăn chúng ta lại!"
Lời này vừa nói ra, đám người nhao nhao xuất thủ.
Khương Bác thấy cảnh này, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Tần Ninh... Lợi hại quá!
Không ngờ cửa này lại khó mở như vậy.
Nhưng trước đó Tần Ninh đã làm gì?
Hát một bài, thổi một khúc.
Cửa liền mở ra!
Tên này thật không đơn giản.
"Mọi người cẩn thận một chút".
Thanh Dương Linh Tử giờ phút này lần nữa nói: "Nơi này quá kỳ dị, chúng ta cũng đừng uổng phí sức lực, hãy nhắm chuẩn khóa, lần lượt công kích, ta không tin nó không bị phá!"
Tông chủ của ngũ đại tông môn cùng Khai Sơn Cự Tử giờ phút này đều gật đầu.
Thời gian từng chút trôi qua.
Khi người tới càng đông thì đội quân gia nhập phá cửa lại càng nhiều.
Thế nhưng khóa cửa của cổng tre vẫn như cũ, im lặng ở đó.
Giống như bất kể trời có sập, đất có rung thì nó vẫn yên ổn.
Khương Bác thấy cảnh này, giờ phút này càng thêm sùng bái Tần Ninh.
Tần Ninh quá đỉnh!