Cái tên này đang nghĩ cái gì vậy?
“Thằng nhãi này đúng là thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục không cửa lại xông vào”.
Lệ Thông quát khẽ nói: “Cái tên này đã xông đến cửa rồi thì chúng ta liền bắt lại thôi!”
Viêm Nhập Vũ nhìn hộ vệ phía trước, nói: “Tổng cộng có mấy người?”
“Tựa hồ chỉ có bảy, tám người gì đó, ngồi trên một con rùa...”
Nghe vậy, Viêm Nhập Vũ càng thêm mông lung.
Bảy, tám người liền dám xông vào nhà ông ta?
Tần Ninh này muốn chết à? Nhưng hắn nhìn không giống loại hữu dũng vô mưu mà.
“Tần Ninh của Thanh Vân tông, đến thăm!”
Lại một tiếng quát khẽ vang lên, một con phố trong thành cổ nổ đùng một tiếng, rồi hóa thành hư không.
Tần Ninh đứng trên mai rùa, vung tay xuống, từng đạo lực sấm sét đáp xuống, tòa thành cổ căn bản không chịu nổi.
“Kẻ nào dám đến làm càn ở Viêm gia ta vậy, muốn chết à”.
Soạt soạt soạt...
Từng âm thanh xé gió vang lên, mười mấy bóng người xông lên khoảng không, người đứng đầu là cảnh giới Hóa Thần vô địch, sắc mặt lạnh lẽo.
“Lão U Quy!”
“Đã rõ!”
Lão rùa lúc này há miệng phun ra, tiếng nổ vang lên ầm ầm.
Hơn mười người kia ở trong gió bão, cơ thể vụn vỡ, máu tươi chảy ra.
“Viêm gia to như thế mà không một ai dám ra đây nói chuyện với ta à?”
Tần Ninh đứng trên mai rùa, nhìn xuống phía dưới, hờ hững nói: “Nếu không có ai, vậy đừng trách ta đại khai sát giới”.
“Hỗn xược!”
Một giọng quát trầm thấp vang lên, cuồn cuộn khắp trời, chấn động tứ phương.
Những âm thanh xé gió vang lên, trong nháy mắt, có hơn một trăm người cùng lúc xuất hiện ở tòa thành cổ.
Hơn trăm người kia, không nghi ngờ gì nữa, chính là cảnh giới Hóa Thần.
Mà ở bốn phương tám hướng, năm bóng người lần lượt xuất hiện, tạo cho người ta một cảm giác khác biệt.
Sự giống nhau duy nhất chính là khí tức mạnh mẽ áp bách.
Sự áp bách đó làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở.
Trưởng tộc năm gia tộc lớn lúc này hội tụ.
Trận thế này khiến bốn người Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh và Thiên Linh Lung đều run rẩy.