Khi ánh sáng của hai khí văn hợp lại cùng một chỗ, tương ứng với nhau, đột nhiên khí văn trên đỉnh đầu đám người lại tróc ra.
Mà ngay sau đó, một cánh cửa vào hình vuông dài một trượng xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Từng luồng ánh sáng chiều thẳng xuống từ cửa vào.
Tần Ninh mỉm cười, dẫn đầu đám người bước vào cánh cửa hình vuông dài một trượng kia, tiến vào bên trong ngọn núi.
Một giây sau, ánh sáng lấp lóe, cả người Tần Ninh giống như đang đứng ở trong một tòa kim tự tháp vậy.
Mấy người Ôn Hiến Chi, Dương Thanh Vân lần lượt đi vào theo.
Đến khi thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Quả nhiên vùng núi này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, trong ngọn núi hình kim tự tháp có từng cây cột màu vàng đứng sừng sững.
Chúng được xếp theo vị trí khép lại từ xung quanh, hội tụ lên trên đỉnh tháp.
Mà ở xung quanh lại treo từng thánh binh.
Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xiên.
Trên trăm loại vũ khí muôn hình muôn vẻ.
Chỉ cần nhìn mặt ngoài bóng loáng của vũ khí thôi cũng có thể kết luận, ít nhất là cấp bậc lục phẩm, thất phẩm rồi.
"Phát tài rồi!"
Ôn Hiến Chi có chút kích động nói.
Những thánh binh này được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, giống như là mới tinh vậy.
Nhìn kỹ lại, mỗi một cái đều rất khéo léo đẹp đẽ.
"Đừng có mà ngẩn ra đó!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhận lấy đi! Tiếp theo còn phải bận rộn lắm đấy...", đây chỉ là một ngọn núi trong đó thôi.
Nơi đây có tận trên trăm ngọn núi như thế này cơ mà.
"Rõ!"
Đám người lần lượt ra tay.
Tần Ninh cũng không nhàn rỗi, bắt đầu phá giải từng khí văn một.
Những khí văn này nhìn như được phá giải rất đơn giản ở trong tay Tần Ninh.
Thế nhưng nếu là đám thánh khí sư đỉnh cao trong Hạ Tam Thiên đến đây, chỉ sợ cả đời cũng không thể thấy được bí mật trong đó.
Trong lòng Tần Ninh vô cùng kinh ngạc.
Năm đó xem ra Thanh Tiêu Đại Đế quả thật có được thực lực phi phàm.
Bốn vị các chủ Thánh Đế cấp dưới, chỉ sợ mỗi một vị đều không phải là hạng người đơn giản.
Sau một lúc bận rộn.