“Sao ta biết được…”, Tần Ninh cười khổ: “Tiên giới lớn như vậy, năm xưa chỉ có thời gian một vạn năm, ta không thể đi qua hết tất cả mọi nơi ở mười hai đại tiên vực được”.
“Nhất định là thứ không tưởng tượng nổi?”
Khương Thái Vi thì thầm.
Nếu không thì sao hai tháng qua, Tần Ninh vẫn cứ bắt Cửu Anh đi thăm dò.
Đúng vào lúc này, bên trong Thiên Hỏa Tông, từng vầng hào quang đỏ rực phóng lên cao, hướng vào trong Thiên Hỏa Sơn.
Rất nhanh, có rất nhiều cao thủ, cường giả của Thiên Hỏa Tông tiến tới đây.
Mà bên trong Thiên Hỏa Sơn, tiếng gào thét không dứt bên tai, cột sáng cao tận trời, giống như suối nước phun trào, cảnh tượng khủng bố.
Cửu Anh chạy về.
“Gia, gia, ta chạy nhanh lên, núi lửa phun trào”.
Cửu Anh vô cùng kích động.
“Đi xem thử”.
“Không đi được, không đi được”.
Cửu Anh vội vàng nói: “Núi lửa đang bùng nổ, ta thấy có rất nhiều đệ tử của Thiên Hỏa Tông thiệt mạng, bây giờ, rất nhiều trưởng lão chạy tới cứu nguy”.
Tần Ninh liếc Cửu Anh một cái.
Cửu Anh ngậm miệng lại, đứng đợi ngoài cửa sổ, biến thành kích thước vài trượng.
Tần Ninh và Khương Thái Vi du ngoạn sơn thủy, Cửu Anh vỗ cánh bay lên cao, nhanh chóng đuổi tới ngọn núi kia.
Phía trước, ánh lửa ngập trời, khiến cho người ta kinh hãi.
Thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, xen lẫn những âm cầu cứu kinh hoàng.
Mỗi vị cường giả của Thiên Hỏa Tông đều đã bắt tay vào việc cứu viện.
Nhìn qua một lượt, có thể thấy ngàn vạn ngọn núi lửa đang phun trào liên tục.
Phù phù phù… Vài tiếng xé gió xoẹt qua cạnh Cửu Anh.
Một bóng người dừng lại.
“Tần công tử”.
Trưởng lão Ngụy Hằng nhìn thấy Tần Ninh, chắp tay nói: “Nơi này rất nguy hiểm, người đi về trước đi”.
Tần Ninh nhìn Khương Thái Vi đang đứng bên cạnh, Ngụy Hằng ngay lập tức hiểu ra, một vị cường giả Kim Tiên ở bên cạnh Tần Ninh, không ai an toàn hơn hắn.
“Tần công tử”.
“Ừ?”
“Đây… có phải là cái mà người nói… dấu hiệu… thần vật xuất thế không?”