Tần Ninh cũng không sốt ruột nói cái gì.
Lý Uyển Thanh lúc này bước ra, nhìn về phía Tần Ninh, ngạc nhiên nói: “Tần thần y, ngươi nói... là thật ư?”
Tần Ninh không khỏi cười nói: “Ta lừa các ngươi làm gì?”
Cả người Lý Uyển Thanh run lên.
Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều có một trái tim hiệp khách, hành hiệp trượng nghĩa là giấc mộng của cô ta.
Bây giờ cô ta đã trở thành Tiên Quân nhập phẩm, trở thành đệ tử hạch tâm của Thái Thanh tiên tông, sau khi biết được dị tộc xuất hiện làm hại đến sự an toàn của Tam Thanh tiên vực, Lý Uyển Thanh có thể nói là phái kiên định tiêu diệt dị tộc! Trong Thái Thanh tiên tông có không ít đệ tử hạch tâm, nhưng không phải ai cũng giống như cô ta, không có nhiều người thấy cứ có trận chiến nhằm vào dị tộc là sẽ lập tức đi tham gia.
Năm đó, lúc Lý Uyển Thanh chỉ là đệ tử ngoại tông đã được một vị đệ tử nội tông nhìn trúng, dốc lòng dạy dỗ.
Sau đó cô ta lại được vào nội tông, vị đệ tử kia trở thành người mà cô ta tôn kính và yêu quý.
Nhưng kết quả người đó lại chết ở trong tay dị tộc.
Sau đó tiêu diệt dị tộc đã trở thành mục tiêu quyết chí thề không thay đổi trong cả cuộc đời này của Lý Uyển Thanh! Mà bây giờ nghe được trong sơn cốc có gian tế của dị tộc, đương nhiên trong lòng Lý Uyển Thanh vô cùng giận dữ.
Tần Ninh cũng không trả lời Lý Uyển Thanh, chỉ nhìn về phía đám người Cảnh Lang, Băng U Cơ giữa không trung.
“Tần Ninh!”
Băng U Cơ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn dùng tay không bắt sói để lấy được bao nhiêu tin tức trong miệng chúng ta nữa?”
“Cảnh Lang đã nói cho ngươi chuyện về Ôn Ngọc Trạch, ngươi còn không định thả Kỳ Manh và Vũ Vô Mộng! Bây giờ còn muốn tiếp tục moi móc tin tức ư?”
Tần Ninh không khỏi cười nói: “Tay không bắt sói?
Nghe lời này cũng đúng, ta thích như thế đấy, các ngươi có thể làm thế nào?”
Tần Ninh dẫm một chân lên mặt Kỳ Manh trên mặt, cười lạnh nói: “Người đang ở trong tay ta, ta có tư cách nói chuyện với các ngươi!”
Cho dù là Cảnh Lang hay là Băng U Cơ, giờ phút này trong lòng đều vô cùng bực bội, siết chặt hai nắm đấm, trong mắt tràn ngập sát khí.
Người này đúng là quá đáng! Cảnh Lang bước ra từng bước, hừ lạnh nói: “Không thể tiếp tục như thế nữa!”
“Kẻ mà hoàn toàn đang trêu chọc chúng ta!”
Hắn bước ra một bước, khí tức trong cơ thể cuồn cuộn dao động.
“Thử xem nào?”
Tần Ninh mỉm cười.
Ầm! Mà đúng lúc này, bên trong sơn cốc, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng.
Chỉ một thoáng, cả sơn cốc đều run lên, mặt đất chấn động, hào quang lóe lên bên ngoài sơn cốc, trên bầu trời dường như có một màn hào quang chất ngọc trực tiếp sụp đổ.
Cấm chế! Bị phá! Đại Hoàng biến sắc, kinh sợ nói: “Có người trộm phá giải cấm chế”.
Đúng lúc này, bên trong sơn cốc, từng bóng người lao ra vùn vùn.
Tất cả con đường đều đã bị chặn lại.
Tất cả mọi người đều luống cuống.
Sở dĩ mọi người dám đứng ở chỗ này giằng co với hai vị Tiên Vương cầm đầu là bởi vì có cấm chế che chở, trong khoảng thời gian ngắn dị tộc không thể tấn công vào được, mà Tần Ninh lại nắm mạng sống của Kỳ Manh và Vũ Vô Mộng trong tay.
Nhưng bây giờ cấm trận đã bị phá giải, những người đó có thể đánh tới trong nháy mắt.
“Thả người ra!”
Cảnh Lang hét lớn một tiếng, bóng người đáp xuống như ma quỷ.
“Đã sớm biết rồi mà!”
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, chém một kiếm ra.
Bịch một tiếng.
Đầu Kỳ Manh bị chém xuống.
“Kỳ Manh!”
Cảnh Lang đã cố gắng nhanh hết mức có thể, nhưng Tần Ninh còn nhanh hơn.
Kỳ Manh! Bị chém.
“Gâu gâu gâu...”, lúc này Đại Hoàng gào lên: “Giết hay lắm, ta sốt ruột muốn chết rồi đây!”
“Đại Hoàng, ngăn cản hai vị Tiên Vương này lại!”
“Ta?
Ngươi đề cao ta quá!”
Sắc mặt Đại Hoàng run rẩy.