Nhưng khi Ngự Thiên Thánh Tôn biến mất, Ôn Hiến Chi mặc kệ Thánh Thú tông, Thánh Thú tông cũng dần dần xuống dốc, biến mất trong trí nhớ của mọi người.
Nhưng lần này, Tần Ninh dựa vào sức mình đưa Thánh Thú tông quật khởi, rạng danh khắp thánh vực Thiên Hồng!
Không thể không nói, rất làm người ta phải thổn thức.
Thậm chí trong thời gian gần đây, thánh vực Thiên Hồng còn lưu truyền một thông tin rằng, Ngự Thiên Thánh Tôn chỉ bế quan vài vạn năm chứ chưa từng rời khỏi Thánh Thú tông một bước.
Với thông tin này, mỗi người có một kiểu nói khác nhau.
Dù sao thì hôn lễ của thiếu chủ Cửu U đài hôm nay cũng đã đặc biệt mời Thánh Thú tông đến, hơn nữa còn cho Thánh Thú tông vào vị trí ngang hàng với Yến gia, Diệp tộc và Đại Tề, đủ để thấy Cửu U đài coi trọng Thánh Thú tông thế nào!
Chỉ là lúc này, trên bốn đài cao lại lộ ra vẻ kỳ quái.
Thánh quốc Đại Tề lần này có hơn ngàn người đến tham dự.
Diệp tộc và Yến gia cũng vậy.
Đài cao rất xa hoa, những bàn thức ăn đều là mỹ vị muôn màu, phục vụ là những đệ tử nam thanh nữ tú của Cửu U đài.
Ba bên ngồi xuống, không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà ở Thánh Thú tông.
Tổng cộng sáu người!
Tần Ninh và Vân Sương Nhi.
Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa!
Cộng thêm Xích Vũ Thiên Phong Điêu đứng trên vai Tần Ninh.
So với ba phương thế lực đông đảo tới tham dự cùng cả sảnh đường thì có vẻ... tịch mịch vắng bóng.
Thậm chí số lượng đệ tử mà Cửu U đài sắp xếp để phục vụ có đến mấy chục người, còn đông hơn cả Thánh Thú tông.
Chỉ là, ít người cũng không sao!
Tốc độ ăn lại chẳng hề chậm!
Lúc này, Tần Ninh nâng chén rượu, khẽ nhấp một ngụm, thần thái lạnh nhạt, sắc mặt hơi tái.
Vân Sương Nhi thì nhẹ nhàng bóc một ít thánh quả, thỉnh thoảng đút cho Tần Ninh.
Còn bốn người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa thì...
Phong cách ăn uống đúng là hết nói nổi!
Cả mâm mỹ vị do bốn người "xử lý".
Từng ngụm cắn thịt nướng, uống rượu ngon, ăn thánh quả...
Nhất là Nhan Như Họa, thật vất vả mới trang điểm cho ra hồn người, đang là một cô gái xinh xắn mà lại dính đầy dầu mỡ, miệng ăn liên tục, váy áo thấm đẫm nước canh.
Thậm chí cô ta còn thấy váy bị dài quá, bèn xé luôn một mảnh, lộ ra đôi chân thon dài đang ngồi xếp bằng trên ghế, ăn uống thả cửa, mặc kệ hình tượng.
Giản Bác và Tần Triết... thì càng không phải nói.
Vừa ăn vừa giấu, không phải giấu đem về mà là để lại cho Huyền Minh Vương Xà cùng Tử Kim Thôn Linh Thú.
Người ăn no, thú cũng phải ăn no!
Còn Địch Nguyên... Cái tên này bình thường để che giấu tật nói lắp thì luôn tỏ vẻ đạo mạo, mỗi câu nói một chữ, rất có phong phạm của một người dứt khoát.
Nhưng động đến cái ăn thì... như hai người khác nhau!
So với ba người kia thì chỉ có hơn chứ không kém.
Tần Ninh thấy cảnh này, chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Ăn ngon đến vậy à?
Đáng để bỏ hết thể diện à?
Không thấy bốn phương tám hướng đều đang kinh ngạc đến ngây người mà nhìn bọn họ hay sao?
Ngay từ đầu, có không ít ánh mắt đổ dồn về phía này do mỹ mạo của Vân Sương Nhi, điều này khiến cho Tần Ninh rất khó chịu.
Nhưng giờ ai còn nhìn mỹ nhân nữa?
Nhìn hết cái đám ăn phàm uống tục này rồi!
Tần Ninh thậm chí còn nghi ngờ điều kiện tiên quyết để nhận đệ tử của Thánh Thú tông những năm gần đây có phải là ăn lắm hay không!
"Ngươi, qua đây!"