Dược Thập lo lắng hỏi.
"Cái này không thể nói cho cô được".
Tần Ninh cười nói: "Ta phải giữ bí mật, dù cô có giết ta thì ta cũng sẽ không nói ra đâu".
"Ngươi...", dưới tình thế cấp bách, Dược Thập điều khiển tử điện bộc phát ra ánh sáng chói lọi.
"Sư tôn, sư tôn, không được".
Hác Kỉ Suất vội vàng ngăn sư phụ mình, hắn ta quỳ xuống, vội vã nói: "Sư tôn, Tần công tử là người tốt, hắn đã giúp đệ tự rất nhiều, nếu người giết hắn thì sẽ khiến đệ tử phải trở thành kẻ ác mất".
"Đồ vô dụng, cút mau".
Dược Thập mắng, rồi nhìn về phía Tần Ninh nói tiếp: "Vậy ngươi thấy được bao nhiêu?"
"Cửu Nguyên đan điển ư?"
Tần Ninh nỉ non nói: "Ta đã đọc cả chín cuốn..." "Cái gì?"
Nghe xong, vẻ mặt Dược Thập dại ra, ngồi phịch xuống ghế, nỉ non nói: "Làm sao có thể... sao hắn ta có thể cho ngươi xem hết được chứ... ta mới đọc có một quyển...", bấy giờ, Dược Thập dường như đã gặp phải đả kích gì rất lớn.
Tần Ninh cười nói: "Nghe nói Trần Nhất Mặc có ba vị đệ tử, đệ tử đầu tiên là Dịch Hàn Ngọc, vị đệ tử thứ hai là Duẫn Khả Vi, vị đệ tử thứ ba là Cơ Thi Dao, ta nghĩ rằng hẳn là ba vị đệ tử của Trần Nhất Mắc đều đã đọc qua Cửu Nguyên đan điển, nhưng đến đại sư Dược Thập đã đọc qua... vậy..."
"Chết tiệt!"
Dược Thập xì khinh miệt, cô ta nhìn về phía Tần Ninh, hừ nói: "Ngươi đã gặp hắn ta rồi phải không?"
"Ai?"
"Trần Nhất Mặc!"
"Phải!"
Tần Ninh không hề phủ nhận.
Nghe xong câu trả lời đó, dung nhan xinh đẹp của Dược Thập có chút bi thương, cô ta bật thốt lên: "Tên khốn nạn này...", hả?
Khốn nạn?
Có nghĩa là gì?
Vẻ mặt ba người Tần Ninh, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều trở nên kỳ lạ.
Trần Nhất Mặc là đồ đệ của Tần Ninh, giống với Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.