Lúc này, có người ngơ ngác cầm chén rượu trong tay rồi đánh rơi.
Có người chảy nước miếng ròng ròng.
Có người nhìn muốn lòi con mắt.
Có người thì cứng đờ tại chỗ, suy nghĩ đã bay ra khỏi đầu...
Chỉ có bốn người là đang miệt mài ăn uống, không chút di chuyển.
Cảm nhận được không khí yên lặng như tờ.
Bốn vị thần thực cùng bốn con thánh thú, à không, năm con.
Chín cái đầu của Cửu Anh lúc này cũng đang nghoe nguẩy trong ống tay áo của Tần Ninh...
Lúc này, tất cả đều dừng lại.
Nhan Như Họa một tay cầm đùi dê, một tay cầm ly rượu, ngồi thoải mái, nhìn ra lối vào ở quảng trường.
Vừa mới nhìn, cô ta lập tức ngẩn người, đánh rơi cả chén rượu lẫn đùi dê.
"Người này... người này..."
Nhan Như Họa kích động đến lắp bắp.
Vân Sương Nhi thì lẩm bẩm: "Đẹp quá..."
"Không phải, không phải..."
Nhan Như Họa nói tiếp: "Đẹp không phải là vấn đề chính, đây... chẳng phải... chẳng phải là giai nhân mà tổ sư thúc tìm hay sao?"
Lời này vừa nói ra, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết cũng lần lượt nhìn lại.
Tấn Triết thì thầm nói: "Giống thật... Hình như vậy đấy"
Giản Bác thì nâng má, trầm tư nói: "Nhìn quen lắm, nhưng cũng không giống hẳn..."
Địch Nguyên thì nhìn sang cô gái kia rồi quay lại, gắp thịt vào miệng Sư Ngao Thú, sau đó mới nấc một cái và nói: "Đúng!"
Lời này vừa nói ra, bốn người lập tức cứng đờ.
Không đúng!
Sao giai nhân mà tổ sư thúc cực khổ tìm kiếm lại trở thành tân nương tử của U Phần?
Bốn người chớp mắt nhìn Tần Ninh.
Chỉ thấy ánh mắt Tần Ninh lúc này sáng rực.
"Không hổ là người ta thích...", Tần Ninh mỉm cười, nâng rượu uống cạn rồi nói tiếp: "Thật xinh đẹp..."
Trong phút chốc, cả bốn bùng nổ.
Người của tổ sư thúc lại sắp phải lấy U Phần?
Không thể nào!
Giản Bác lập tức thấp giọng nói: "Có phải tổ sư thúc đã sớm biết không ạ? Hôm nay người tới để cướp dâu sao?"
"Đúng ạ, đúng ạ..."
Tần Ninh nhìn không hề có vẻ kinh ngạc.
Cũng không phải là không kinh ngạc.
Không phải kinh ngạc khi thấy người mình yêu lấy người khác, mà là kinh ngạc vì hôm nay Diệp Viên Viên quá đỗi xinh đẹp.
Nếu hắn không biết thì sao có thể mang dáng vẻ này chứ?
Tần Ninh mỉm cười: "Mới biết tối qua".
Nghe vậy, cả bốn đều ngạc nhiên.
Tần Ninh biết rồi?
Vậy sao còn bình tĩnh như vậy?
"Tổ sư thúc, cướp dâu, người nói đi ạ, kế hoạch là gì? Chúng con phối hợp với người!"
Giản Bác vội vàng nói.
Địch Nguyên ở một bên nhẹ gật đầu, nói: "Đúng!"
"Kế hoạch sao?"
Tần Trần khẽ cười nói: "Kế hoạch chính là không có kế hoạch!"
"Các ngươi cứ ăn đi, chuyện tiếp theo cứ để ta lo", Tần Ninh mỉm cười: "Nhưng mà, Viên Viên... xinh đẹp thật!"
Nghe vậy, cả bốn đều câm nín.
Đến lúc nào rồi mà còn có tâm trạng khen giai nhân của mình xinh đẹp chứ?
Mà lúc này, nhân vật còn lo lắng hơn cả bốn người kia chính là Thánh Chủ Tề Hạo!