Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía pháp thân của Mục Huyên, vẻ mặt vẫn dửng dưng như trước.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Tần Ninh nhìn Mục Huyên, mở miệng nói: "Chuẩn bị xong rồi thì nhận lấy cái chết đi".
"Ngươi tự tìm chết".
Mục Huyên bừng cháy lửa giận, trong nháy mắt đã lao ra.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đứng tại chỗ, sắc mặt không thay đổi.
Pháp thân.
Ngưng tụ ra.
Rồng!
Phượng!
Một con rồng vàng và một con phượng xanh xuất hiện hai bên vai Tần Ninh.
Rồng dài trăm trượng, uy vũ bất phàm, trông rất sống động.
Phượng cao trăm trượng, kiêu ngạo cao quý, khí chất lạnh như băng.
Gào...
Rít...
Tiếng rồng gầm, tiếng phượng kêu đột nhiên vang lên.
Trong phút chốc, hai cơ thể trăm trượng đã lao thẳng tới chỗ Mục Huyên.
Sắc mặt Mục Huyên liền biến đổi, thanh đao trong tay bắn ánh sáng ra bốn phía, trong nháy mắt bùng nổ.
Ầm!
Trong phút chốc, bóng long phượng đã đáp xuống, Mục Huyên chém lưỡi đao ra, ánh đao tới trước long phượng, nhưng ngay lập tức đã bị long phượng nuốt mất.
Giữa hai người, khí Chí Tôn bùng nổ, uy lực pháp thân không phải là cùng một cấp bậc.
Lực bộc phát của pháp thân Mục Huyên tương đối với thực lực bản thân, nhưng... pháp thân khởi bước, khác biệt một trời một vực với pháp thân của Tần Ninh.
Hoàn toàn không phải một cấp bậc.
Giống như là cả hai đều là hai mươi tuổi, Tần Ninh ăn thịt cá lớn lên, Mục Huyên ăn cám bã lớn lên vậy, sức khỏe của hai người cũng sẽ khác nhau rất nhiều.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Cả người Mục Huyên thụt lùi, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, không nói đến việc trên người xuất hiện vết thương, mà pháp thân cũng phải run rẩy.
"Mục Huyên".
Dưới đài, Mục Chước lập tức thay đổi sắc mặt.
Một lần va chạm.