Bốn người và một con chó sợ hết hồn.
Diệp Nam Hiên xoay người đi xem, oán trách: “Thần Tinh Dịch, ngươi cầm tinh con quỷ à…”, người vừa lên tiếng đúng là Thần Tinh Dịch đang đuổi theo đến nơi này.
Thần Tinh Dịch bày ra vẻ u oán, hắn ta nhìn Tần Ninh rồi nói: “Thanh Giác tộc chính là Dị tộc mọc hai sừng trên đầu, có làn da không giống người thường mà Tề Văn Dạ nhắc đến”.
“Ngươi biết à?”
Thời Thanh Trúc cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi.
Thần Tinh Dịch nói tiếp: “Ta nghe Vũ Vô Tuyết nói, trước thời của bọn họ đã có nhiều Dị tộc thử mọi cách, cố gắng để có thể đi vào Tiên Giới, nhưng ban đầu chỉ là giai đoạn thăm dò, nhiều tộc đàn Dị tộc bỏ mạng, hàng nghìn hàng vạn người chết”.
“Trăm vạn năm trước, nhóm Dị tộc bị Tam Thanh giáo chủ phát hiện có lẽ đúng là Thanh Giác tộc, bọn họ là chủng tộc ngoại vực có địa vị cao hơn Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc”.
Diệp Nam Hiên lấy tay chọc Thần Tinh Dịch, nói: “Thì ra tiểu tử nhà ngươi biết trước, thế sao không nói sớm?”
Thần Tinh Dịch bĩu môi, nói: “Lúc trước dung hợp Đế Khải, ta quên mất, bây giờ mới nhớ ra”.
Nói rồi, Thần Tinh Dịch lại nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt u oán hơn.
Tần Ninh quan sát cô gái Thanh Giác tộc trong quan tài, hắn nói: “Dịch Nhi, ngươi lại đây xem, cô gái Thanh Giác tộc này ngoại trừ màu da và sừng không giống với Nhân tộc chúng ta, còn lại đều không có gì khác biệt, diện mạo cũng rất xinh đẹp…”, Hắn nói thế càng làm Thần Tinh Dịch cảm thấy khó chịu.
“Trọng điểm của người Thanh Giác tộc nằm ở đôi sừng, sừng của bọn họ ẩn chứa sức mạnh thần kỳ, khi bộc phát lực lượng sẽ cực kỳ khủng khiếp”.
Thần Tinh Dịch nói với giọng nghiêm túc: “Con nghe Vũ Vô Tuyết, nếu Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc là chủng tộc bậc trung, vậy thì Thanh Giác tộc chính là chủng tộc cao cấp, địa vị cao quý hơn bọn họ”.
“Năm xưa, nhiều tộc nhân của Thanh Giác tộc làm quân tiên phong, thử đi vào Tiên Giới của Thương Mang thế giới, song thương vong nặng nề, căn cơ bị tổn thương”.
“Nhưng mà thần linh của Thanh Giác tộc đã bồi thường cho bọn họ”.
Thì ra là vậy.
“Đây là cái gì, ngươi biết không?”
Tần Ninh giơ nắm bùn đen trong tay lên.
“Có lẽ là Giác Tủy dịch của tộc nhân Thanh Giác tộc!”
Giác Tủy dịch?
Thần Tinh Dịch nói tiếp: “Sừng của tộc nhân Thanh Giác tộc ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, vô cùng kỳ diệu, còn Giác Tủy dịch là nguồn gốc bộc phát sức mạnh trong cặp sừng”.
Tần Ninh nhấc chân đi vào trong quan tài, ngồi xổm bên cạnh cô gái, hắn sờ tới sờ lui, hết nhìn trái lại nhìn phải.
Đột nhiên, Tần Ninh lật cơ thể cô gái lại.
Tiếng bánh răng chuyển động vang lên.
Mắt cô gái mở to, tròng mắt trắng dã, nhìn chằm chằm vào Đại Hoàng.
“Ối giời đất ơi!”
Hai chân Đại Hoàng nhũn ra, ngã phịch xuống đất.
Quá kinh dị.
Cái quái gì vậy? Tần Ninh nhìn về phía phần lưng của cô gái.
Quần áo của cô gái này nếu nhìn về đằng trước thì trông hết sức bình thường, nhưng phần lưng lại trần trụi, trắng nõn, không hề có lấy một mảnh vải.
Tần Ninh nhìn tấm lưng trần ấy hồi lâu, Thần Tinh Dịch cũng quên chuyện mình liệt dương, lúc này đang bám vào quan tài quan sát cẩn thận.
Nhưng mà nói gì thì nói.
Đúng là mượt mà.
Đúng là nhẵn nhụi.
“Đẹp không?”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
“Đẹp…”, Thần Tinh Dịch vô thức gật đầu nói.
Nhưng ngay lập tức Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nhìn chòng chọc về phía này, hai mắt sáng trưng như đuốc.
Thần Tinh Dịch ho khan.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn Thời Thanh Trúc và Diệp Tử Khanh, cười nói: “Ta không giống như vài người nào đó, chỉ biết nhìn lưng người ta!”
Sau đó Tần Ninh tháo găng tay ra, dùng tay trần chạm vào lưng cô gái và lần sờ tìm kiếm.
“Sư phụ, sư nương vẫn đang ở đây đấy, người tém tém lại…”, Thần Tinh Dịch bày ra vẻ không chấp nhận nổi.