Nghe thấy thế, sắc mặt Liễu Thanh Hạo lập tức biến đổi.
Không sai, bây giờ Tần Ninh chỉ có được ba địa bàn, uy hiếp cũng không lớn.
Thế nhưng qua trăm năm, ngàn năm, vạn năm nữa...
Nghĩ kỹ lại, quả thực là kinh khủng.
Lúc này những cô gái của Thanh Tiêu Thiên trong thánh vực Thanh Tiêu đều nhìn về phía Dương Thanh Vân.
"Thanh niên đẹp trai này đúng là rất lợi hại...", một cô gái xinh đẹp cười tủm tỉm: "Khiến người ta phải yêu thích".
Mà lúc này một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi phía trước mọi người lại cười nói: "Kẻ này là đại đồ đệ của Tần Ninh, ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa, ánh mắt của tên kia cao lắm đấy, cho dù là phu nhân của đệ tử hắn, chỉ sợ cũng phải lựa chọn kỹ càng".
"Hình như dì Ninh không thích người do ba Đế chuyển thế này?"
Tuyết Linh Nhân mở miệng nói.
Nghe thấy lời này, Lạc Ninh Ninh hừ một tiếng: "Đúng là không hề thích".
Lạc Ninh Ninh nhìn Tần Ninh một chút, càng thêm không thoải mái.
Chủ nhân của Thanh Tiêu Thiên - Thời Thanh Trúc, được gọi là thánh nữ đứng đầu Hạ Tam Thiên, không ai có thể so sánh nổi.
Cho dù là thiên phú thực lực, hay là sắc đẹp cũng đều như thế.
Nhưng mà năm đó...
Mỗi lần Lạc Ninh Ninh nghĩ tới những điều này, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
"Không hổ là Tần huynh!"
Cùng lúc đó ở trong thế gia Hiên Viên, Hiên Viên Quân thấy cảnh này liền vỗ lên bả vai con trai mình, cười ha ha nói: "Tiểu Diệp, phải lấy cha nuôi của con làm gương hiểu chưa? Sau này không cần con xuất sắc như cha nuôi, nhưng ít nhất cũng phải giống đồ đệ của hắn".
Hiên Viên Diệp nhíu mày lại.
Quá khó chịu.
Người mới gặp lần đầu tiên mà cha mẹ đã bắt hắn ta phải gọi cha nuôi.
Thế nhưng nhìn tuổi của Tần Ninh chỉ xấp xỉ với hắn ta mà thôi.
Lý Nhiễm Nhiễm cũng gật đầu: "Chỉ sợ cả đời này con của chúng ta cũng không đuổi kịp phong thái tuyệt thế của Tần huynh, có thể bằng một phần mười Tần huynh, ta đã cảm thấy được an ủi rồi".
"Đúng vậy..."
Hiên Viên Diệp nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm đau khổ.
Con có phải con của hai người không vậy?
...