Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.
"Thanh Châu chia làm năm vực, mà trong năm vực thì Nam Vực hỗn loạn nhất, cho nên tuyệt không có thế lực siêu mạnh nào sinh ra để thống nhất Nam Vực".
"Tây Vực - Đại Nhật sơn".
"Trung Vực - Thiên Hạc lâu!"
"Bắc Vực - Thương Long điện!"
"Đông Vực - Hiên Viên thánh địa".
"Bốn phương này từ trước đến nay thực lực và nội tình đều mạnh mẽ, Thanh Châu này có Thanh Long Bảng, bên trong chỉ xếp hạng cho hai mươi bốn người".
Dương Tam Tuần cười nói: "Hai mươi bốn người này đại diện cho thiên chi kiêu tử của Thanh Châu đương thời".
"Đại Nhật sơn chúng ta có năm người!"
Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Mỗi một lần bốn đại tông môn tụ tập thì sẽ được gọi là đấu võ Thanh Châu, chủ yếu là cho hai mươi bốn người này giao thủ, cùng với... một tốp võ giả mới khiêu chiến hai mươi bốn vị thiên chi kiêu tử này".
"Nói cho cùng, trên thực tế chính là các phương khoe ra nội tình cùng uy năng của mình, cũng là để cho bốn phương giải quyết lẫn nhau".
"Hơn nữa, để phòng ngừa có tông môn nào khiêm tốn, cố tình ẩn giấu thiên tài của tông môn mình, nên mỗi lần trước khi so tài thì tất cả sẽ lấy ra khu vực tương ứng để đánh cược".
"Cuối cùng, đệ tử của thế lực nào đứng đầu trong nhị thập tứ kiệt thì thế lực đó liền có thể trực tiếp lấy đi đất đai của mấy thế lực còn lại!"
Nghe đến đây, Tần Ninh cũng hiểu ra.
Thiên kiêu các phương tỷ thí.
Bốn thế lực đều tự có suy nghĩ riêng, tương lai có thiên kiêu nào quật khởi thì có khả năng chính là uy hiếp, phải cẩn thận đề phòng.
Mà để phòng ngừa ai đó giấu hàng cho nên mới đưa ra quy tắc cược địa vực.
"Bình thường đánh cược đều là ít nhất một tòa thành!"
Dương Tam Tuần bổ sung.
Tần Ninh từ từ nói: "Nói như vậy, bình thường đệ tử tham gia cũng đều là Địa Thánh mới được sao?"
"Ừm!"
Dương Tam Tuần lần nữa nói: "Bình thường là Địa Thánh nhất phách đến Địa Thánh tam phách. Địa Thánh tứ phách thì cực ít, một hai vạn năm qua cũng chỉ xuất hiện một lần".
Dù sao, thiên kiêu sinh ra từ Thanh Châu cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn bởi địa vực.
Có đến Địa Thánh tứ phách lúc còn trẻ thì quá hiếm thấy.
"Thú vị đấy!"
Tần Ninh mỉm cười, nhìn Thạch Cảm Đương ở nơi xa.
"Thạch Đầu chính là Địa Thánh tam phách, vừa vặn cho nó rèn luyện!"
Nghe đến lời này, Dương Tam Tuần lại ngẩn người, nói: "Tần công tử không định xuất thủ sao? Nhị thập tứ kiệt của Thanh Long Bảng đều là nhân vật phong vân đấy!"
"Giao đấu với họ cũng sẽ có lợi cho tu vi của Tần huynh, nói không chừng có thể mượn cơ hội này để đến Địa Thánh ý chứ!"
Thạch Cảm Đương giờ phút này đi tới, cười hì hì nói: "Dương Tam Tuần, ngươi nói vậy là sai quá rồi, tam phách cảnh giới sao xứng cho sư tôn ta lĩnh ngộ chứ?"
"Muốn để cho sư tôn ta lĩnh ngộ thì cũng phải là thất phách, thậm chí là cao nhân Thiên Thánh ấy chứ!"
Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương, không nói gì.
"Đấu võ Thanh Châu lần này tổ chức ở đâu vậy?"
"Thiên Hạc lâu, thành Thiên Hạc!"
Dương Tam Tuần nói: "Thành Thiên Hạc của Thiên Hạc lâu nằm ở Trung Vực, là tòa thành trì lớn nhất, vô cùng phồn hoa".
"Nói như vậy, cường giả của ba phe Đại Nhật sơn, Thương Long điện và Hiên Viên thánh địa đều sẽ đi tới đó sao?"
"Bình thường thì tông chủ, sơn chủ sẽ dẫn theo các trưởng lão quyền cao chức trọng đi cùng!"
Tần Ninh nghe đến lời này thì cười nói: "Hay nhỉ".
"Đã như vậy, ba tháng sau cùng đi Trung Vực thôi".
"Thạch Cảm Đương, sư tôn dẫn ngươi đi cọ xát với thiên kiêu Thanh Châu, cũng nhân cơ hội rèn luyện ngươi thật tốt!"
Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười, thoải mái không thôi.
Đánh nhau thì không có gì vui.