Thấy Hoắc Tư Nguyên xông tới, Tần Ninh bất lực lắc đầu.
“Luôn có những kẻ chẳng biết sống chết nhỉ!”
Oanh...
Bỗng nhiên, cả người Tần Ninh lóe lên, một ánh sáng chói lọi tỏa ra, vung một cước.
Kim Sơn đạp đỉnh, uy lực một cước giống như một ngọn núi cao ngàn trượng rơi xuống.
Phanh...
Trong giât phút ấy, Hoắc Tư Nguyên quơ đao chém ra, đón lấy.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, không biết đao của Hoắc Tư Nguyên bay về hướng nào, mà cả người hắn dính đầy tia máu, giống như một viên đá rơi xuống đất ầm ầm.
Thậm chí đám người xung quanh còn chẳng nhìn thấy hai người đã đánh nhau thế nào, cái đao kia bị đánh lui thế nào, và Hoắc Tư Nguyên bị ngã ra làm sao.
Nhưng trơ mắt cũng thấy được Hoắc Tư Nguyên bị quét xuống đất, hộc máu ra ồng ộc, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Đây là... chuyện gì?
Nhưng lúc này lại chẳng ai giải đáp nổi.
Tần Ninh vỗ tay, vẫn đứng ở trên đỉnh như cũ, nhìn Hoắc Tư Nguyên bên dưới, cười nhạt nói: “Hiện tại ngươi nói xem ta có tư cách hay không?”
Nhìn bộ dạng cười nhạt của Tần Ninh, Hoắc Tư Nguyên trắng bệch mặt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Hắn ta cảm thấy bản thân như va vào núi, cả người đều như vỡ ra thành từng mảng nhỏ.
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn bốn phía và nói: “Muốn cướp thì qua đây, không muốn cướp, thì đàng hoàng làm giao dịch với ta”.
“À mà, bốn người các ngươi thì không có tư cách giao dịch với ta đâu, mà ngược lại, đánh người phụ nữ của ta, tính thế nào thì cũng phải trả giá chứ!”, lời này nói ra bầu không khí tức thì trở nên lạnh lẽo.
Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ, Địch Chiến và Vân Chấn đã hoàn toàn sửng sốt, nhưng không lâu sau thì đã phản ứng lại kịp.
Bốn người bọn chúng dù gì cũng thuộc nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên Anh. Trong toàn bộ những người của ba mươi sáu cương quốc, cũng chỉ có ba thiên chi kiêu tử là Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng là áp chế được bốn người bọn chúng thôi.
Tần Ninh là cái thá gì chứ?
“Không có tư cách sao?”
Sở Lăng Thiên, Địch Chiến, Hạng Vân Vũ và Vân Chấn nhìn nhau, mỉm cười.