“Hạng Vân Thăng này giấu tài quá sâu rồi”.
Theo sự bùng nổ của Hạng Vân Thăng, đám người cũng hoàn toàn kinh ngạc.
3 thiên chi kiêu tử lớn, giành 3 vị trí đầu bảng Thiên Anh quả nhiên kẻ này khủng khiếp hơn kẻ khác.
Điều này căn bản không phải là trình độ và thiên phú mà họ có thể so sách.
Ầm…
Lúc này, hàng loạt tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất dần vỡ nứt.
“Thiên Sương quyền!”
Lúc này, Hạng Vân Thăng gằn giọng quát lên, bỗng chốc đánh ra một quyền.
Ầm…
Một quyền này, hướng thẳng về phía Vân Sương Nhi.
Linh khí thiên địa cuồng điên tụ tập ngay lúc này.
Trong cả trời đất, dường như tất cả đều sạch trơn không tồn tại.
“Lạc hà đầy trời!”
Kiếm uy của Vân Sương Nhi giải phóng ra, linh khí hóa thành chân nguyên, ầm ầm nghênh đón.
Bùm…
Trong khoảnh khắc hai người giao đòn thì đều vang lên những tiếng nổ tung trời.
Ầm…
Mà không lâu sau, một người chợt lùi bước, ầm một tiếng, va vào lối vào mộ cổ bên dưới, bụi tung mù mịt, những tiếng nứt vỡ chói tai vang lên.
“Không hổ là bách linh thiên thể”.
Một võ giả cương quốc cảm thán nói: “Một đòn đã đánh lui cô gái kia, bách linh thiên thể thật khủng khiếp”.
“Đúng vậy, đây là thể chất đặc biệt, tu luyện tốt rồi sẽ nắm giữ sức mạnh đặc biệt, thậm chí trong tương lai còn có thể so với thần thể”.
“Thiên hạ rộng lớn như vậy, quả nhiên không phải điều gì chúng ta cũng có thể đoán được!”
Mọi người đều than thở nói.
Tuy Vân Sương Nhi lợi hại nhưng cuối cùng vẫn là có cảnh giới thấp hơn một chút.
“Sương Nhi!”
Diệp Viên Viên thấy vậy liền lo lắng, vẻ mặt biến sắc.
Tốc độ tu hành của Vân Sương Nhi đã đủ nhanh.