So với tiên khí, Tần Ninh muốn một ít thiên tài địa bảo có thể tăng thực lực lên hơn.
Bây giờ hắn là cảnh giới Ngọc Tiên Nhập Ngọc trung kỳ.
Sớm tới Huyền Tiên mới là việc đứng đắn.
Lưu Ly Ngọc Tiên thể của cảnh giới Ngọc Tiên nếu muốn tăng lên thì không chỉ phải vất vả tu luyện, mà còn phải có thiên tài địa bảo trợ giúp.
Ngọn núi thứ tư sụp đổ, vỡ ra, bụi bặm bốc lên rồi dần dần bình ổn.
Mấy người đều đứng ở trước ngọn núi sụp, ngó nhìn.
Trên bãi đá, một thứ quả đang trôi lơ lửng.
Nhìn kỹ lại, trái cây lớn bằng bàn tay, giống như quả của một cây leo, nhưng ở mặt ngoài lại có từng tầng văn ấn gợn sóng ngoằn ngoèo giống như được quy tắc tiên đạo sinh ra vậy.
Ngoài ra bên trong thứ quả này còn không ngừng bộc phát ra tiếng sấm cuồn cuộn.
“Đàm Lôi Tiên Quả!”
Lần đầu tiên trong mắt Tần Ninh xuất hiện vẻ kinh ngạc.
“Ca, cái gì là Đàm Lôi Tiên Quả?”
Quân Phụng Thiên hiếu kỳ nói.
Tần Ninh ổn định cảm xúc, chậm rãi nói: “Một loại trái cây được sinh ra dưới tiên lôi, hội tụ tiên lôi thiên địa, tiên quả này vốn dĩ mọc ra từ Thanh La Tiên Thụ, cũng có tác dụng ngăn cản lôi kiếp mà Cửu Thiên Huyền Tiên phải trải qua”.
“Mà nếu quả này sinh trưởng ở nơi tràn đầy tiên lôi thì sẽ hoàn toàn khác”.
“Có thể giúp Cửu Thiên Huyền Tiên tăng lên thành Tiên Quân!”
“Cửu Thiên Huyền Tiên tăng lên thành Tiên Quân, dựa vào việc chuyển hóa tiên khí thành tiên lực, mà đây là điều rất khó”.
Dừng một chút, Tần Ninh mới chậm rãi nói: “Còn khó hơn cả trải qua lôi kiếp của Cửu Thiên Huyền Tiên”.
Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư, Vân Sương Nhi đều bị kẹt ở cấp bậc Cửu Thiên Huyền Tiên cửu trọng thiên.
Trong đó, thực lực của Dương Thanh Vân và Vân Sương Nhi hơi mạnh hơn chút, xem như nửa bước Tiên Quân.
Hai người đã bắt đầu thử hóa tiên khí thành tiên lực, cũng có chút thành công.
Vân Sương Nhi gật đầu nói: “Ta ở Cửu Thiên Huyền Tiên cửu trọng thiên, đi đến nửa bước Tiên Quân, tiên khí hóa tiên lực tiêu tốn hơn năm trăm năm”.
Nghe nói như thế, sắc mặt mấy người Bạch Vân Vũ, Bạch Nguyên Thuần, Lạc Hàm Mai, Quân Phụng Thiên vô cùng kỳ quái.
Năm trăm năm, ý ngươi là: Lâu?
Bạch Vân Vũ ngẩng đầu lên nhìn trời, không dám phản ứng.
Lão già như ông ta đã bị kẹt ở Huyền Tiên đỉnh phong năm nghìn năm, còn chưa đột phá đây.
Cả đời này có khi vô vọng! Quân Phụng Thiên cũng là cúi đầu nhìn mũi chân mình.