“Sư tôn, rốt cuộc là…đã xảy ra chuyện gì…”
Thánh Thiên Việt khó hiểu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Đạo Nhiên khẽ nói: “Vân Sương Nhi kia mặc dù là do nhà họ Hoa đề cử đến, thế nhưng chỗ dựa sau lưng cũng không phải là người nhà họ Hoa, mà là Tần Ninh!”
“Các ngươi có thể không biết Tần Ninh là ai!”
“Nhưng hẳn là các ngươi biết Thông Thiên Đại Đế năm đó, mà Tần Ninh kia chính là người chuyển kiếp của Thông Thiên Đại Đế!”
“Hắn và thái thượng trưởng lão Hình Kha ở Thái Thượng Cốc, cùng với Bằng đại nhân của học viện Thánh Hoàng chúng ta, có quan hệ mật thiết với nhau, tâm đầu ý hợp”.
“Về chuyện ngày hôm nay các ngươi chọc ra, Tần Ninh là người bao che khuyết điểm cho người nhà, nếu như hắn biết người phụ nữ của mình bị các ngươi bắt nạt như vậy, chắc chắn sẽ giết chết hai người các ngươi, giết cả Thánh Kha, phó viện trưởng Thánh Vân Phong, viện trưởng Thánh Viễn Sơn cũng sẽ không dám ngăn cản, cũng ngăn không được!”
Sao có thể như vậy! Nghe được những lời này, sắc mặt Thánh Như Vân trắng bệch.
Phu quân của Vân Sương Nhi…là người chuyển kiếp của Thông Thiên Đại Đế, Tần Ninh?
Chuyện này…Lý Đạo Nhiên tiện đà nói: “Ta thấy thời gian tiếp theo, các ngươi đừng nên xuất hiện, có lẽ còn có thể giữ được mạng sống, nếu như Tần Ninh thực sự tính toán thì hai người các ngươi cứ chờ chết đi!”
Lời này vừa dứt, Lý Đạo Nhiên cũng không để ý đến hai người nữa, xoay người rời đi…Cùng lúc đó, ở một bên khác, Vân Sương Nhi theo hai người Vương Xử và Nguyên Hạo, dùng tốc độ cực nhanh đi đến nhà họ Hoa…Vân Sương Nhi đứng đứng trên lưng phi cầm, giờ đây, cô ấy đã rút đi dáng vẻ ngây ngô năm đó, càng ngày càng trở nên trưởng thành hơn, mà khí chất vẫn lạnh lùng như thanh liên, thuần khiết như tuyết liên.
“Huynh ấy thực sự đến đây…”, Vân Sương Nhi siết chặt ống tay áo, trong lòng vô cùng thoải mái.
“Nói như vậy, có lẽ huynh ấy cũng đã tìm được Viên Viên rồi, Viên Viên cũng an toàn…”, Vân Sương Nhi khẽ thì thầm: “Tần Ninh, hiện giờ chàng đã có thực lực như thế nào rồi, những năm gần đây, ta chưa từng thả lỏng, chỉ vì muốn đuổi theo bước chân của chàng!”
Lúc này, Vương Cử tiến đến, cười nói: “Cái này…Vân cô nương…”
“Vương trưởng lão có chuyện gì, cứ nói thẳng ra là được rồi”.
Vân Sương Nhi thoát khỏi hồi ức, cười nói: “Yên tâm đi, nếu như ta đã nói là không nói cho huynh ấy biết thì ta nhất định sẽ không nói, ta biết rõ tính tình của huynh ấy, nếu như nói cho huynh ấy biết, chỉ sợ Thánh Kha, Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân không còn đường sống, dù sao thì học viện Thánh Hoàng cũng đã từng bồi dưỡng ta, Vũ bà bà đối xử với ta cũng tốt, ta cũng không muốn làm căng thẳng…”
“Được được được…”, Vương Xử nói xong thì lấy ra một viên đan dược, đưa tới trước mặt Vân Sương Nhi, nói: “Lúc trước ngươi bị thương…viên đan dược này là do trưởng lão Lý Đạo Nhiên chuẩn bị, chuyện này…”
“Ta hiểu”.
Vân Sương Nhi nhận lấy đan dược rồi uống vào, thương thế trong cơ thể chận rãi khôi phục.
Ánh mắt của Tần Ninh rất tinh tường! Nếu như nhìn thấy cô ấy bị thương, nhất định có thể đoán ra điều gì đó, đến lúc ấy, lại không thể giải thích rõ ràng.
Nhìn thấy Vân Sương Nhi uống đan dược, Vương Xử mới yên tâm.
Lúc này, Lâu Tiêu và các vị trưởng lão Chiến Thần lâu trong học viện Thánh Hoàng đều ngồi xuống xung quanh Vân Sương Nhi.